Hoàng hôn hôm đó.
Mưa to gió lớn điên cuồng thổi vào khu rừng nguyên thủy quanh làng của của Tỉ Cách Mễ, Mã Phi cho dừng tất cả hoạt động tìm kiếm.
Mã Phi thiếu tướng ẩn mình trong doanh trại, trên mặt như phủ lớp khói mù so với sắc trời bên ngoài càng khó coi hơn.
Hạ Gia Văn báo cáo nói: “Thiếu tướng! Vẫn chưa có tin tức của bọn người Tây Sâm”.
Mã Phi nói: “Tiếp tục liên lạc”.
Ba giờ sáng, tiếng sấm đã ngừng, nhưng mưa vẫn tiếp tục rơi.
Vẫn chưa liên lạc được với bộ đội của Tây Sâm.
Bọn chúng tụ tập tại doanh trướng đặt thiết bị thông tin vô tuyến điện. Tên lính truyền tin không ngừng gọi cho bộ đội của Tây Sâm.
“Một năm O một A, xin trả lời...”.
Mã Phi sốt ruột đi đi lại lại.
Kiệt Khắc thượng giáo nói: “Bộ đội mà Tây Sâm dẫn theo đều là những bộ hạ tinh nhuệ nhất của tôi, không có khả năng thất thủ”.
Mã Phi trầm giọng nói: “Vậy bọn chúng đi đâu rồi?”.
Khắc Kiệt cứng miệng không nói được.
Không khí trong trại trầm mặc khó chịu, chỉ có âm thanh đang nỗ lực gọi của của tên lính truyền tin.
Một tràng tín hiệu dài từ máy thu tín hiệu vang lên.
Có phản ứng rồi.
Bọn chúng tập trung xung quanh máy thông tin.
Âm thanh lạo xạo từ máy truyền thông tin vang lên, một giọng nói khác lạ nói:
“Mã Phi thiếu tướng, xin trả lời”.
Mọi người ngạc nhiên.
Mã Phi cầm lấy ống nói, trầm giọng nói: “Tôi là Mã Phi! Over”.
Đối phương cười lạnh một tiếng.
Sắc mặt bọn chúng đại biến.
Mã Phi giận dữ nói: “Ngươi là ai! Hãy nói rõ thân phận của ngươi”. Y mất đi vẻ bình tĩnh mọi khi.
Đối phương ngưng cười, nghiêm túc nói: “Ta là Lăng Độ Vũ, người mà ngươi cần tìm, trước tiên tặng cho ngươi một món quà”.
Thông tin gián đoạn.
Bọn chúng nhìn nhau, sự tình sao lại phát triển đến mức này? Lăng Độ Vũ cần tặng quà, đó là việc quái gì.
Đó là món quà gì?
“Bùm...!”.
Từ phía đầu núi đối diện vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, cột lửa và khói nồng bốc lên cao lưng trời.
Khuôn mặt Mã Phi chuyển trắng, đứng im không động đậy trước máy thông tin, trên tay vẫn còn cầm máy nói.
Mọi người khác chạy ra khỏi trại, xem xét tình hình vụ nổ.
Hạ Gia Văn khuôn mặt trắng bệch quay lại hướng về Mã Phi báo cáo: “Đó là pháo hỏa tiễn!”.
Mã Phi nói: “Bọn chúng tìm được lô vũ khí”.
Máy nói lại vang lên.
Mã Phi trấn tĩnh nói: “Lăng Độ Vũ, anh nghe thấy tôi nói không?”.
Tiếng cười của Lăng Độ Vũ từ máy thông tin vang lên tràn ngập cả doanh trại, một lúc sau mới ngừng lại.
Mã Phi lạnh lẽo nói: “Cho dù anh có lấy được vũ khí, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng tôi, anh hãy đầu hàng đi! Bằng không tôi sẽ giết hết những người bạn Tỉ Cách Mễ của anh”.
Lăng Độ Vũ cười lạnh nói: “Ngươi dám? Chỉ cần ngươi giết một người Tỉ Cách Mễ, không những chức quan của ngươi khó giữ, chính phủ của ngươi cũng sẽ bị chìm trong phong ba chính trị quốc tế, chỗ này không phải là Nam Phi của bọn ngươi”. Tiếp đó chuyển giọng nói: “Ta cho ngài thời gian mười phút để ngài đầu hàng, bằng không quả hỏa tiễn tiếp theo sẽ lấy máu của ngài và thuộc hạ thay thế”. Liên lạc đứt đoạn.
Kiệt Khắc thượng giáo nói: “Không có khả năng! Trận địa của chúng ta phân bố bốn phía, trong trời tối như thế này hắn không dám phóng hỏa tiễn. Huống chi bọn chúng lại không biết vị trí chúng ta giam cầm người Tỉ Cách Mễ, hắn không sợ phóng nhầm sao?”.
Những lời này hợp tình hợp lý, những tên khác biểu thị đồng ý.
Mã Phi nói: “Rất nhanh sẽ có đáp án”. Tiếp đó nói: “Phân phó tất cả mọi người cải biến vị trị hiện tại của bọn họ, đưa những người Tỉ Cách Mễ tản ra những nơi khác nhau”. Mọi người nhận lệnh đi ra.
Lúc này bọn Lăng Độ Vũ và Huyết Ấn đang ở một ngọn núi cách đó năm dặm, máy phóng hỏa tiễn cảm ứng điện tử đang chỉ về phía làng Tỉ Cách Mễ phía đằng xa.
Huyết Ấn ở bên cạnh nói: “Người anh em, anh thật sự nắm chắc chứ?”.
Lăng Độ Vũ dựa vào kính viễn vọng hồng ngoại quan sát kẻ địch, nhìn đồng hồ trên tay, nói: “Hãy còn chín phút”. Tiếp đó an ủi Huyết Ấn nói: “Người anh em! Hãy tin ở tôi, người trong tộc của anh cũng như người trong tộc của tôi, tôi không nắm chắc thì không làm bừa đâu”.
Huyết Ấn và Ngải Dung Tiên nhất tề lộ ra vẻ khó thể tin tưởng.
Lăng Độ Vũ đứng dậy, từ từ đi đến giữa hai cây lớn, khoanh gối ngồi xuống.
Bọn người Huyết Ấn kinh ngạc, không hiểu.
Lăng Độ Vũ nhắm hai mắt lại, được một lúc thì sắc diện đại biến. Anh không cảm giác được linh giác của thực vật, nó tựa hồ như ở rất xa, rất sâu không thể chạm đến được.
Sức mạnh của Thượng Đế Chi Môi đã biến mất.
Mồ hôi lạnh từ trên trán anh chảy xuống.
Mười phút trôi qua.
Vẫn không có động tĩnh gì.
Khuôn mặt Mã Phi lộ ra nét yên tâm, thở ra một hơi dài nói: “Toàn quân giới bị, đợi đến sáng mai chúng ta sẽ triển khai tìm kiếm, cứ gặp là giết”.
Mọi người ứng tiếng.
Còn khoảng một tiếng nữa thì trời sáng, mưa càng lúc càng to hơn.
Mọi nỗ lực của Lăng Độ Vũ đều thất bại.
Huyết Ấn và mọi người đều khổ sở chờ đợi.
Mưa to rơi xuống, y phục mọi người đều ướt đẫm.
Lăng Độ Vũ điên cuồng kêu lên một tiếng, gọi lớn: “Hồng Thụ! Hồng Thụ! Người ở đâu?” Thanh âm vang vọng cả ngọn núi.
Mưa to không ngừng rơi xuống làm cho da thịt cũng thấy đau nhức.
Chẳng lẽ phải bó tay nhận bại như thế này?
Trong cực độ của tuyệt vọng, cái đại dương sinh mệnh, linh giác của Hồng Thụ và thực vật kết hợp đột nhiên tiến đến.
Hồng Thụ thở dài thâm trầm, từ dưới lòng đất sâu, rễ của thực vật truyền đến cây lớn bên cạnh anh, chiếu vào trong tâm linh anh.
Âm thanh của Hồng Thụ trong tâm linh anh vang lên nói: “Tất cả đều không có ý nghĩa, thành thành bại bại, lịch sử của cả nhân loại giống như một làn gió nhẹ thổi qua, chớp mắt thì biến mất”.
Âm thanh trong tim của Lăng Độ Vũ vội nói: “Bất luận là tạm thời thế nào hay không đầy đủ ra sao, nhưng tất cả cuối cùng cũng là đã từng tồn tại. Cũng như lúc này, giống như một cái bẫy săn thú, chúng tôi làm sao có thể thoát thân?”.
Hồng Thụ thở dài.
Lăng Độ Vũ trong tim kêu lên: “Chẳng nhẽ ngài ngồi yên nhìn người trong tộc của ngài bị kẻ địch hung tàn giết hại sao?
Hồng Thụ trầm mặc giây lát, từ từ nói: “Không có sinh mệnh nào chết cả, giống như “Thánh kinh” của tây phương nói linh hồn là bất tử bất diệt. Tử vong chỉ là hình thức chuyển hóa của sinh mệnh, từ hình thức của người, trở lại với nó. Sự ngắn dài có gì phân biệt”.
Lăng Độ Vũ từ từ bình tĩnh lại, tư tưởng của Hồng Thụ cũng biến thành giống như thực vật, không còn ở góc độ của nhân loại nhìn nhận sự vật, cũng không thể dùng “đạo lý của con người” làm rung động ngài được.
Lăng Độ Vũ nói: “Nhưng tầng lớp sinh mệnh khác nhau, đều có trời đất riêng của nó, giống như ngài là kẻ địch của thượng đế, ngài cũng phải nghĩ ra biện pháp thoát khỏi sự uy hiếp của nó. Vậy tại sao chúng tôi lại không thể đối kháng lại kẻ địch của mình?”.
Hồng Thụ trầm mặc lại.
Lăng Độ Vũ kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Còn hơn mười phút nữa thì tia sáng đầu tiên sẽ xuất hiện. Bọn họ không còn thời gian nữa rồi.
Lăng Độ Vũ lòng nóng như đốt.
Đột nhiên linh giác của Hồng Thụ không ngừng mở rộng, Lăng Độ Vũ cũng cảm thấy tư tưởng của mình không ngừng vươn ra.
Tâm linh của hai ngươi kết hợp lại thành một, xuyên vào lòng đất mênh mông, vượt qua rừng cây rậm rạp rộng lớn, đến làng của người Tỉ Cách Mễ.
Kẻ địch đã thay đổi phân bố binh lực, cũng thay đổi vị trí tù nhân.
Lăng Độ Vũ hoan hô một tiếng, ghi nhớ vị trí đóng binh của kẻ địch.
Bọn người Mã Phi đứng trong trại, đang đợi trời sáng.
“Bùm” một tiếng nổ vang trời, tiếp đó là một loạt các vụ nổ, sáng rực cả ngọn núi.
Trong ngoài doanh trại đều hỗn loạn.
Ân Thần thiếu giáo chạy vào trong, sắc mặt giống như người chết, thở dốc nói:
“Hỏa tiễn trúng vào nơi đỗ máy bay trực thăng, trực tiếp hủy hoại ba chiếc trực thăng, còn làm hỏng ít nhất bảy chiếc trực thăng, nếu không sửa chữa thì không thể cất cánh được”. Đây là đả kích chí mạng.
Lời nói chưa dứt, một tiếng nổ khác từ phía đằng trước bên trái truyền lại, lẫn cả tiếng người kêu gào.
Một tên thiếu úy xông vào, kêu lên: “Thiếu tướng, trận địa súng máy và pháo kích của chúng ta bị địch nhân bắn trúng, thương vong vô cùng”.
Tiếng lửa cháy bên ngoài doanh trại truyền lại, tiếp đó lại một tiếng nổ, lửa cháy lan vào một chiếc trực thăng khác.
Tiếng xào xạo từ máy thông tin kêu lên, thanh âm của Lăng Độ Vũ lại vang lên nói:
“Mã Phi thiếu tướng! Món quá tuy rằng đưa đến hơi muộn, mùi vị cũng không tồi phải không?”.
Mọi người nhìn vào bộ mặt xanh xám của Mã Phi. Mã Phi cầm lấy ống nói, quát lên: “Lăng Độ Vũ, ngươi đừng mong ta đầu hàng!” Đến hai từ cuối, y gần như hét lên.
Thông tin đứt đoạn.
Tiếp đó ở ba địa trận khác cũng phát nổ, trong đó có một quả hỏa tiễn bắn vào nơi đỗ của những chiếc trực thăng, gây ra một loạt các vụ nổ.
Ánh lửa xông lên lưng chừng trời, rực hồng cả khu làng người Tỉ Cách Mễ và những ngọn núi gần đó, nhưng lại không có vụ nổ nào tại doanh trại canh giữ người Tỉ Cách Mễ.
Địch nhân tại sao có thể bắn chính xác mỗi một mục tiêu?
Mã Phi lầm bầm nói: “Tuyệt đối không thể! Tuyệt đối không thể!”.
Tướng lĩnh trong doanh trại nhìn nhau, khổ sở không có kế gì.
Cho dù có biết vị trí của kẻ địch, bọn chúng cũng không có pháo hỏa tiễn có xạ trình như vậy, hoàn toàn chịu cảnh lãnh đòn.
An Thần thiếu giáo nói: “Vị trí của kẻ địch hình như cách chúng ta mười dặm phía Đông Bắc, chúng ta phải làm gì?”.
Mã Phi thiếu tướng nói: “Đem con tin lẫn vào mỗi nơi tác chiến của chúng ta, tiếp đó tiến về phía kẻ địch công kích, tôi không tin không thể chiến thắng vài người bọ chúng”.
“Không!”.
Mã Phi chợt nhìn về phía Kiệt Khắc đang nói, người này tinh thần kiên quyết, khẩu súng