Phía sau tấm màn là phân đôi đại lễ đường, có đặt một cái hộp bằng thép, cao tám thước, rộng sáu thước, sâu mười thước. Ở giữa hộp này có một vật trông giống như một ngôi nhà nhỏ, rộng ba thước, cao hai thước, cửa đóng chặt.
Đó là nơi Quang Thần ở, chính là Thần hợp".
Lăng Độ Vũ tự nhủ trong lòng, cho dù phải liều mạng, anh cũng phải mở Thần Hợp, nhìn xem Quang Thần có ba đầu sáu tay không.
Trên đầu chợt truyền đến một tiếng vang, một tấm màn lớn màu trắng hạ xuống trước Thần Hợp, giống như màn ảnh chiếu phim trong rạp. Bọn họ bỗng dưng biến thành người đang xem phim.
Đèn bốn bên bỗng lu đi, mọi vật chỉ thấy mờ mờ.
Trên màn ảnh xuất hiện những hình ảnh và đồ án kỳ lạ, màu sắc và hình tượng khác nhau liên tục hiện lên rồi biến đi, có cái vô cùng tráng lệ đoạt lòng người.
Lăng, Kim hai người tâm thần đều bị hấp dẫn, nhất thời đã quên mục đích của chuyến đi này, ngơ ngẩn nhìn.
Adamia lúc này làm một việc kỳ quái phi thường, hắn thẳng người đi đến trước Thần Hợp, mở cửa. Bên trong cửa còn một tấm màn đen, Adamia tiến vào phía sau bức màn đó.
Hình ảnh đột nhiên hóa thành hình vũ trụ, trên đó hiện ra dòng chữ:
- Nhìn đi, ta là Quang Thần, là người hầu trung thành của các người.
Lăng Kim hai người giật mình, nguyên lai tất cả là do Quang Thần thao túng.
Quang Thần, qua màn ảnh vũ trụ, nói:
- Ngươi cuối cùng đã đến.
Bọn hắc bào nhân đồng loạt ngạc nhiên.
Lăng Độ Vũ cùng Kim Thống kinh hãi, thất sắc.
Nơi góc dưới bên trái của màn ảnh hiện lên một dòng chữ:
- Quang Thần, chúng tôi không hiểu ý của ngài.
Lăng, Kim hai người ngơ ngác, ai đây?
Trên màn ảnh lại hiện ra một dòng:
- Sinh lực ngươi đạt đến năm trăm bảy mươi hai độ, so với người thường trung bình một trăm năm mươi độ, còn cao hơn bốn trăm hai mươi hai độ, hơn nữa chúng ta lại tính sai số lượng độ, nên ta nghĩ rằng ngươi sẽ quay lại.
Bọn hắc bào nhân càng kinh dị hơn.
Lăng Độ Vũ hoàn toàn không biết nó đang nói gì, nhưng trực giác ngầm báo cho anh, Quang Thần biết hắn đến.
Anh nhìn Kim Thống bên cạnh, tay hắn giấu trong áo choàng, đã mơ hồ tự thủ súng thuốc mê chỉ đả thương người, lúc này không phải lúc giết người.
Thái Thần kêu lên:
- Adamia! Ngươi hỏi Quang Thần xem chừng nào chúng ta có thể thăng không?
Hắn hoàn toàn chưa hiểu được ý định chân chính của Quang Thần.
Góc trái bên dưới màn lại hiện ra dòng chữ:
- Quang Thần, chúng tôi muốn biết ngày thăng không, xin cho chúng tôi một chỉ thị.
Lăng Độ Vũ chợt hiểu, những dòng chữ đó là lời của Adamia. Bên trong Thần Hợp, không biết Adamia dùng phương pháp gì, cùng Quang Thần làm ra "Đối thoại bằng màn ảnh", nhưng nhất định là có lý do. Điều giải thích được là hiện giờ Adamia đang ở trong Thần Hợp, nơi cư trú của Quang Thần, mà lại chưa từng gặp qua chân diện mục của Quang Thần được?
Không lẽ bên trong Thần Hợp là một không gian khác? Chỉ thông qua màn ảnh mới có thể biểu hiện được sự vật từ không gian đó? Nhưng vì sao Adamia lại có thể nghe được tiếng kêu của Thái Thần?
Trên màn ảnh lại xuất hiện vài dòng chữ, nhấp nháy chói lòa:
-Càng gần đến ngày thăng không thì sinh lực các người càng yếu xuống, Thái Thần, Mã Bốc, và Hồng Ngưu ba người chỉ đạt đến dưới một trăm độ, ngàn vạn lần không được tham dự cuộc vũ trụ phi hành năm nay. Cuộc thăng không bị hủy bỏ.
Bốn chữ cuối cùng đỏ như máu tương phản với màu trắng của các chữ trước, càng thêm nổi bật.
Bọn hắc bào nhân xốn xáo cả lên.
Một người đứng phắt dậy, hét lớn:
-Đây là âm mưu! Đây là âm mưu! Căn bản không có Quang Thần, tất cả đều là do tiểu tử Adamia hý lộng quỷ thần.
Một mặt hắn hô hào, một mặt hắn đi thẳng đến Thần Hợp, có vẻ như muốn mở Thần Hợp ra nhìn.
Một hắc bào nhân khác đứng lên nói:
- Hồng Ngưu bình tĩnh một chút.
Đúng là thanh âm của Mã Bốc.
Hồng Ngưu bỏ mũ trùm đầu ra, để lộ thần sắc dữ tợn và gương mặt đầy vết sẹo dao, rít lên: "
- Đừng ngăn ta, nếu không ta giết ngươi trước.
Hắn vừa lật tay, đã móc ra một khẩu súng lớn, chĩa vào Mã Bốc đang cản đường, hung dữ cười rộ lên, nói:
- Ta chịu đựng như thế đủ rồi, tuần nào cũng phải đến đây xem tấm màn này nói chuyện ma quỷ.
Mã Bốc cũng cởi mũ trùm đầu ra, nhìn khẩu súng trên tay Hồng Ngưu, nói:
- Nơi đây là Quang Thần điện, giáo quy của chúng ta không cho phép được mang vũ khí vào đây, Hồng Ngưu ngươi đã phạm quy rồi.
Hồng Ngưu ngửa mặt cười to, nói:
-Giả dối! Hành động!
Hai chữ cuối hắn hét lớn làm ai nấy đều ngạc nhiên.
Có hơn mười người trong đám ba mươi hắc bào nhân còn lại nhảy dựng lên, tay cầm súng chĩa vào những người khác.
Mã Bốc lúc này mới hiểu được ý tứ hai chữ "hành động", thì ra Hồng Ngưu đã ra hiệu cho đồng bọn hắn phát động, đáng tiếc là đã quá muộn, Hồng Ngưu đã khống chế đại cục.
Lăng, Kim hai người cũng bị chĩa súng chung trong đám đông, diễn biến xảy ra ngoài ý muốn, làm hai người không biết phải hành động như thế nào.
Fanny cởi mũ trùm đầu, làn tóc mây xõa ra, đi đến trước mặt Hồng Ngưu nói:
-Hồng Ngưu, nhớ xem ai đã chữa bệnh AIDS cho ngươi, ngươi cũng nói đó là âm mưu sao?
Cơ mặt Hồng Ngưu chợt giật giật, mắt bắn hung quang, hắn hét lên:
-Ta mặc kệ! Nếu không phát động phi thuyền, ta giết tất cả bọn ngươi.
Fanny lùi ra sau vài bước.
Thái Thần cũng cởi mũ, nói:
- Hồng Ngưu! Ngươi ngồi xuống, để chúng ta cùng Quang Thần thảo luận lại, chỉ cần ngươi đáp ứng sau này tuân thủ theo pháp quy, việc hôm nay sau này không tính đến nữa.
Hồng Ngưu nhe răng cười nói:
-Muốn ta tin tưởng lão hồ ly này, thật khó quá đi.
Nói xong, hắn nhắm hướng Thần Hợp đi nhanh đến.
Fanny kêu một tiếng, phóng tới Hồng Ngưu, định ngăn hắn làm tổn thương Adamia.
Hồng Ngưu xoay người lại, không thương tiếc, giơ tay đẩy mạnh nàng ra, Fanny như con diều đứt dây ngã lăn xuống đất.
Thái Thần tức giận quát một tiếng, trên tay đã có thêm một khẩu súng, chĩa về Hồng Ngưu.
Hồng Ngưu mỉm cười, khẩu súng trên tay khạc lửa, Thái Thần hét thảm một tiếng, buông rơi khẩu súng, tay hắn nhuốm đầy máu tươi. khẩu súng trên tay Hồng Ngưu có thể bắn chết cả một con voi, cánh tay phải Thái Thần xem ra bị phế rồi.
Lăng, Kim hai người cố sức cẩn thận, tên hung đồ này nổi tiếng phản ứng cực nhanh, bắn súng như thần, tuyệt không phải hạng người dễ đối phó.
Hồng Ngưu một súng chấn nhiếp toàn trường, quay về phía Mã Bốc, khinh thường nói:
-Đâu phải chỉ bọn ta mang súng.
Hồng Ngưu đến trước cửa Thần Hợp, hét lớn:
- Adamia! Liệt Đãn, lăn ra đây cho ta.
Lăng Độ Vũ biết Hồng Ngưu không dám tự đi vào, thật ra vẫn còn sợ hãi Quang Thần. Biểu hiện này cho thấy chính hắn cũng không chắc chắn là có âm mưu hay không.
Hồng Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, lộ vẻ dứt khoát, thô bạo kéo mạnh cánh cửa, một tay kéo mạnh tấm màn phong bế Thần Hợp, dường như muốn xé rách nó cho hả giận.
Tất cả mọi người ở đây, kể cả người của Hồng Ngưu, các giáo đồ khác, Thái Thần đang bị thương, Fanny té ngồi trên đất và hai kẻ nhờ nước đục thả câu là Lăng Độ Vũ và Kim Thống, không hẹn mà cùng đổ dồn mắt về cánh cửa vừa mở, khẩn trương mong đợi giải đáp của mọi điều bí ẩn.
Cuối cùng Quang Thần là gì đây?
Ai cũng muốn biết.
Tại thời khắc quyết định này, cả đại đường chợt chìm trong bóng tối, xòe bàn tay không thấy năm ngón.
Một đạo điện quang lóe lên trong vùng đen tối, quỷ dị và vô cùng sáng chói, khiến mọi người cơ hồ không mở được mắt.
Tiếng Hồng Ngưu vô cùng thảm thiết vang lên, khiến mọi người muốn bịt tai lại.
Trong màn đen tối, luồng điện quang kia quấn lấy Hồng Ngưu, lôi hắn lên giữa không trung.
Tiếng "tích tích" vang lên, điện quang vùn vụt chạy quanh người Hồng Ngưu, phút chốc thân thể Hồng Ngưu trở thành một khối bạch quang sáng lòa, rồi từ trắng trở lại đen, biến mất.
Vì cảnh tượng dữ dội quá, nên thân thể Hồng Ngưu vẫn còn để lại dư tượng trong đầu mọi người, chưa tan đi được. Khi tia chớp thình lình biến mất, tựa hồ mọi người vẫn còn thấy Hồng Ngưu giãy dụa giữa không trung, kêu khóc thảm thiết.
Đèn lại sáng trở lại, không còn dấu vết nào của Hồng Ngưu.
Mọi người ngây ngốc nhìn.
Lăng Độ Vũ cùng Kim Thống tâm thần càng kinh chấn, lực lượng này con người không thể đối kháng lại được.
Cạch ! Cạch! Bọn đồng đảng Hồng Ngưu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, mất hết tinh thần, hai tên tay chân nhũn cả ra, súng cầm không nổi, rớt cả xuống đất.
Mã Bốc thừa cơ quát:
- Còn không bỏ súng xuống.
Bọn đồng đảng Hồng Ngưu tâm ý nguội lạnh, lần lượt vứt súng xuống, Mã Bốc, một lần nữa khống chế toàn cục.
Sắc mặt Thái Thần tái nhợt thấy sợ, Fanny đang băng bó lại vết thương cho hắn, Mã Bốc hướng về Thần Hợp kêu lên:
- Adamia! Hãy thay mặt chúng ta tạ lỗi với Quang Thần, xin ngài chỉ thị cho chúng ta có cách nào bổ cứu được không.
Một hắc bào nhân cao lớn tiến lên trước một bước, tháo mở mũ trùm đầu, để lộ ra một mái tóc bạc, chính là Trích Bách Uy, giám đốc khoa học của công ty Thái Thần - Lăng Độ Vũ nhờ vào thuật thôi miên đã qua hắn mà biết được chuyện phi thuyền.
Trích Bách Uy nói:
- Adamia! Xin ngươi nói cho Quang Thần biết, có thể đi vào không gian, thám hiểm vũ trụ vô cùng vô tận, được tiếp xúc với văn hóa ngoài địa cầu là mộng ước lớn nhất của loài người, Vì mục tiêu này mà ta đã từ bỏ tất cả, nếu chúng ta thật sự không thể thăng không, chi bằng ngươi giết ta đi.
Trong giọng nói của hắn lộ ra một ước vọng tha thiết, khiến người đối thoại với hắn không thể hoài nghi được.
Màn ảnh lại sáng lên, Adamia viết lại những câu nói của hai người.
Màn ảnh lập tức có phản ứng, từng dòng chữ không ngớt hiện ra:
- Bảy năm trước, ta tìm đến Adamia, nhờ hắn tổ chức các ngươi tiến hành kế hoạch của chúng ta. Ngày đó, sinh lực các ngươi tạm được, tính theo Adamia chỉ số là ngoài hai trăm điểm, nên ta nghĩ có thể mang các ngươi trở về, khôi phục lại sự quang vinh và vĩ đại của các ngươi. Nhưng trong thời gian tiến hành kế hoạch, các ngươi không ngừng phát sinh những đấu tranh vô nghĩa, tranh quyền đoạt lợi, lừa gạt lẫn nhau, vì vậy Adamia chỉ số đã hạ xuống, hai tháng trước đây, khi chỉ số của người thường còn lại một trăm năm mươi độ, ta liền yêu cầu các ngươi mang đến cho ta sáu người kiệt xuất nhất để ta duy trì thí nghiệm trên sinh lực, nhưng kết quả các ngươi đều biết, bọn họ đã thất bại, mất đi sinh lực, mất đi ý nghĩa của cuộc sống, tất cả đều tự sát.
Mã Bốc mất bình tĩnh, điên cuồng hét lớn:
- Chúng ta không muốn làm vật thí nghiệm cho ngươi, sinh lực nhiều ít thì quan hệ gì? Ngươi có thể giải thích ảo diệu bên trong không?
Màn ảnh lại trả lời:
- Không có cách giải thích được. Ít nhất, ngôn ngữ loài người không thể giải thích rõ ràng được. Nên biết, ngôn ngữ đại biểu cho kinh nghiệm, những sự kiện vượt qua kinh nghiệm của loài người, ngôn ngữ không thể diễn tả được.
Lăng Độ Vũ trở nên trầm ngâm, Quang Thần nói mấy câu đó hàm ý thật sâu xa. Ngôn ngữ đích thật là phản ánh kinh nghiệm của loài người, ví như trong từ vựng của chúng ta, chỉ có bảy loại màu sắc, thế "màu thứ tám" là gì? Không ai biết, cũng không từ nào có thể hình dung được, cũng như ngoài bốn vị đắng cay chua ngọt, không có gì để hình dung "vị thứ năm", chỉ vì kinh nghiệm vị giác chúng ta, vị thứ năm căn bản không tồn tại.
Cho nên ngôn ngữ loài người hoàn toàn lệ thuộc vào kinh nghiệm, cũng phản ánh hạn chế của loài người.
Thái Thần từ phía sau kêu lên:
- Vừa rồi ngươi nói trong chúng ta có người đạt đến năm trăm bảy mươi hai độ, vậy hắn là ai? Có phải là Adamia không? Hắn có thể thăng không sao?
Nét mặt hắn có thần sắc tuyệt vọng, tựa như tỉ phú, trong phút chốc đã tán gia bại sản, biến thành người không có gì cả.
Lăng Độ Vũ và Kim Thống nhìn nhau, chuẩn bị ứng biến, người của Thái Thần đang ở trạng thái thất vọng cực độ, phản ứng khó đoán.
Trên màn ảnh, Quang Thần nói:
- Sinh lực Adamia có thể đạt đến ba trăm hai mươi độ, đây là nguyên nhân ta tìm đến hắn, đáng tiếc mấy năm qua hắn đắm chìm trong tình yêu nam nữ, nên sinh lực giảm xuống nhiều, kém trước rất xa. Người mà ta nói đạt đến năm trăm bảy mươi hai độ không phải hắn, mà là một người khác trong đám các ngươi, theo tên của loài người, thì hắn được gọi là Lăng Độ Vũ.
Thái Thần cùng Mã Bốc kêu thất thanh:
- Cái gì?
Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn Kim Thống, đứng dậy nói:
-Xin lỗi! Chư vị nghĩ sinh lực bản thân không đạt đến cái gì Adamia chỉ số , các vị muốn vượt xa hơn nữa.
Anh kéo mũ trùm đầu xuống.
Bọn người Thái Thần không tin vào mắt mình.
Fanny thét chói tay:
-Bắt hắn lại!.
Nàng nghĩ đến vấn đề chính, bọn họ đã mất đi hy vọng mà Quang Thần đã mang đến, nếu bây giờ Lăng Độ Vũ trốn thoát được, ngay cả hư vinh và tài phú ở thế giới này họ cũng sẽ mất đi.
Mã Bốc cuồng dại thét lên, phóng đến Lăng Độ Vũ.
Các hắc bào nhân khác cũng điên cuồng tiến tới.
Lăng Độ Vũ cười dài, súng thuốc mê trong tay liên tiếp bắn ra, Quang Thần giáo đồ hàng loạt ngã xuống.
Mã Bốc cũng đã trúng đạn, tinh thần hắn trở nên cuồng loạn, lấy từ trong lòng một khẩu súng hướng vào Lăng Độ Vũ.
Qaung Thần nói không sai, đám người này nghi kỵ lẫn nhau, ai cũng mang súng vào tập hội, thử hỏi đang toan tính chuyện gì?
Mã Bốc vừa định nổ súng, thì một thanh âm quen thuộc ghé vào lỗ tai hắn nói:
-Lão bằng hữu! Chúng ta lại gặp nhau.
Mã Bốc vừa nhận ra người vừa nói là Kim Thống thì bụng dưới đã nhận ngay một đầu gối, đồng thời một vật cứng đánh mạnh vào sau gáy, mắt hắn tối sầm, ngất xỉu ngã xuống.
Súng thuốc mê trong tay Kim Thống liền nhắm bọn người còn lại bắn đến, trong giây lát, chỉ còn hai người bọn họ có thể đứng thẳng, bọn hắc bào nhân nằm ngổn ngang dưới đất
Lăng Độ Vũ cùng Kim Thống tự nhiên xoay người nhìn về phía Thần Hợp, Adamia bên trong hoàn toàn không gây tiếng động, màn ảnh trống rỗng.
Kim Thống hú lên quái dị, phóng về phía Thần Hợp .
Lăng Độ Vũ kinh hãi thất sắc, vội kêu lên:
- Cẩn thận."
Kim Thống chỉ còn cách Thần Hợp sáu, bảy thước.
Kỳ sự xảy ra.
Toàn thân Kim Thống bỗng dưng chấn động, cả người bắn trở về, như va phải một bức tường vô hình.
Kim Thống quay cuồng trên mặt đất.
L
ăng Độ Vũ cúi xuống ôm hắn.
Kim Thống nhảy dựng lên, sau lưng hắn đầy các súng tự động, hắn cầm lấy chĩa về hướng Thần Hợp điên cuồng nhả đạn, miệng hét to:
- Để ta giết chết con quái vật hành tinh lạ này.
Quang Thần điện liền tràn ngập âm thanh "Yết! Yết". Mỗi lần súng bắn, đạn chạm vào bức tường lực vô hình lập tức nổ mạnh, hoa lửa tung tóe, tạo thành một cơn mưa ánh sáng, trông rất đẹp mắt.
Súng ngừng lại, đạn đã hết. Kim Thống trong phút chốc đã bắn hết cả ngàn viên đạn. Hắn tức giận điên cuồng móc ra hai quả lựu đạn tay. Lăng Độ Vũ phi thân đến Kim Thống, miệng kêu:
- Không nên!
Kim Thống đã giơ tay lên ném lựu đạn ra nhưng Lăng Độ Vũ xuất thủ đánh mạnh vào tay hắn, làm cú ném của hắn mất đi sự chính xác, bay vào bức tường bên phải.
"Ầm! Ầm!" Hai tiếng nổ kinh thiên động địa, làm cả Quang Thần điện tràn ngập vụn lửa, đá vụn và bụi.
Đá vụn chạm vào hai người đau đớn. Đây là loại lựu đạn cực mạnh, chỉ một quả có thể hủy cả một tòa nhà, huống chi là hai quả.
Bụi mù từ từ tan.
Hai người từ mặt đất đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn quang cảnh. Cả hai cùng trợn mắt, há hốc mồm.
Bọn họ nhìn thấy phi thuyền vũ trụ mà họ đã tìm mãi mà không thấy.
Cú nổ đã làm bức tường nát bấy, để lộ ra chất thép đen sì, chính là thân của phi thuyền.
Trích Bách Uy nói không sai, Quang Thần đích thật ở tại phi thuyền, bên trong Thần Hợp.
Ngay trước mặt bọn họ.
Kim Thống hiển nhiên đối với Quang Thần có thống hận sâu xa, hắn nhảy dựng lên, hét lớn:
- Quang Thần! Ngươi ra đây cho ta, để ta xem ngươi tốt hơn bọn ta bao nhiêu?
Lăng Độ Vũ chợt hiểu, Kim Thống vì phẩm cách loài người, vì sự bất lực của loài người, và cũng vì tự ti mà hắn mất đi tĩnh táo, khiêu chiến Quang Thần.
Lăng Độ Vũ theo sau Kim Thống, hai người cẩn thận đi về hướng Thần Hợp, bỏ lại phía sau Quang Thần giáo đồ nằm đầy đại đường.
Không ai có thể đoán được hành động tiếp theo của Quang Thần, căn bản vì nó không phải loài người. Nhưng sao lại tìm đến Liệt Đãn? Sao lại giúp họ kiến tạo phi thuyền? Sao lại muốn giúp loài người khôi phục lại sự cao quý và vĩ đại? Sao lại tìm sáu người để thí nghiệm? Vì sao bắt Trác Sở Viên và các người khác? Sao lại buông tha Lăng Độ Vũ?
Không ai biết được.
Giống như những con chuột bạch phòng thí nghiệm, không biết hắn đang làm chuyện gì.
Lăng Độ Vũ và Kim Thống đi xuyên qua bức tường lực vô hình, đi đến phía trước Thần Hợp ba thước.
Hai người nhìn nhau, không hiểu tại sao Quang Thần không động tĩnh gì cả.
Kim Thống kêu to một tiếng, một tay hướng về núm cửa, tay trái móc ra một quả lựu đạn, quyết định vừa thấy quái vật Quang Thần , sẽ lập tức phát động, trừ hại cho đời.
Lăng Độ Vũ cám thấy không ổn, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu, nên không ngăn Kim Thống, hơn nữa Kim Thống hành động nhanh nhẹn, anh muốn cản cũng không kịp.
Bốn phương chợt sáng lòa.
Điện quang xẹt qua không gian, bay về hướng tay Kim Thống đang nắm chặt quả lựu đạn. Kim Thống kinh hô một tiếng, cả người đã ngã vật ra, trên người điện quang không ngừng di chuyển.
Lăng Độ Vũ cũng cảm thấy một cổ khí nóng rực đánh đến, làm anh nghẹt thở, một sức mạnh không cách nào ngăn nổi, đẩy anh lảo đảo lùi lại mười bước liền, cuối cùng ngã ngồi xuống đất.
Tất cả hồi phục lại tĩnh lặng.
Quang Thần điện không có một tiếng động.
Lăng Độ Vũ nhìn về hướng Kim Thống, hắn nằm ngửa trên mặt đất, lồng ngực không ngừng phập phồng, thật ra chỉ hôn mê.
Trong Quang Thần điện hoàn toàn yên lặng, chỉ một mình Lăng Độ Vũ cô đơn, đối mặt với Thần Hợp thần bí.
Lăng Độ Vũ hạ quyết định, dứt khoát đứng lên.
Anh chậm rải cởi băng đạn, súng thuốc mê, lựu đạn, đạn khói đặt xuống đất, xong rồi ném khẩu súng tự động. Bing một tiếng, khẩu súng bị anh ném mạnh, trượt ra xa thêm mười mấy mét.
Lăng Độ Vũ đã cởi bỏ hết vũ khí.
Anh đi nhanh về hướng Thần Hợp.
Không có gì khác thường, anh đi thẳng đến cánh cửa đóng chặt của Thần Hợp, mà Quang Thần vẫn không phản kích.
Anh hít sâu một hơi, cửa mở ra một cách bình thường, tay kia vén tấm màn lên.
Cuối cùng cũng đã nhìn thấy được cảnh tượng bên trong.
Bên trong Thần Hợp giống một căn phòng nhỏ, có đặt một dàn máy vi tính, Adamia ngồi trước máy, chăm chú nhìn những hiển tượng trên màn ảnh.
Quang Thần ở đây ư?
Màn ảnh lớn trong Quang Thần điện chính là phản ánh Thần Hợp bên trong. Màn ảnh dùng để trả lời. Adamia gõ vào vào máy vi tính câu hỏi, Quang Thần trả lời qua màn ảnh.
Đây chính là người cùng thần đối thoại.
Màn ảnh lại chớp động, hiện ra một dòng chữ: "Ngươi rõ ràng chưa?"
Lăng Độ Vũ bất giác gật đầu, đúng vậy, ta đã hiểu, Quang Thần sẽ không thương tổn bất luận kẻ nào nhưng sẽ phản kích bất cứ ai có ý đồ tấn công. Lăng Độ Vũ cởi bỏ hết vũ khí, Quang Thần liền để hắn tiến vào trong Thần Hợp.
Lăng Độ Vũ trầm giọng, hỏi Adamia:
- Liệt Đãn tiên sinh! Cuối cùng đây là việc gì?
Adamia chậm rãi quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên nổi thất vọng sâu sắc, tựa như một người đã mất đi ý sinh tồn, nhìn Lăng Độ Vũ đăm đăm. Hắn cúi đầu, khẽ hỏi:
- Nàng có sao không?
Lăng Độ Vũ hiểu hắn đang hỏi Fanny, liền đáp:
- Nàng chỉ trúng thuốc mê, không sao đâu.
Adamia ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn hiện lên ký ức, nói:
- Bảy năm trước, khi đó ta là một chuyên gia vi tính xuất sắc và có nhiều triển vọng nhất....
Hắn gục đầu, thở dài, nói tiếp:
- Lôi điện xảy ra vào một đêm. Lúc đó ta đang làm việc trước phòng máy vi tính, đột nhiên bốn bề tối đen, một tia chớp xẹt qua bên trong phòng, một lúc sau tất cả trở lại bình thường, nhưng trong phòng máy vi tính, đã có thêm một vị khách không mời mà đến.
Lăng Độ Vũ chỉ vào bộ máy vi tính Thần Hợp, hỏi:
- Phải bộ