Lăng Độ Vũ ngồi trước máy tính cặm cụi làm việc, đèn hiệu của transmitter sáng lên, có điều lần này là để đưa thông tin từ nơi xa trở lại.
Sau khi Tagi Masamune đi rồi, hắn lập tức mở máy tính, đọc kỹ nhật ký của Tạ giáo sư.
Từng trang từng trang nhật ký hiện lên màn hình. Ngày 2/4/1987 viết:
"M từ Ai Cập gọi điện về, nói rằng tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, y sẽ ra tay trong vòng mấy ngày tới. Trước sau y vẫn không thừa nhận Ảo Thạch liên quan tới văn minh thời tiền sử, bởi vì y hoàn toàn không tin trước loài người còn tồn tại một nền văn minh cao nào khác. Mình đã từng tranh cãi về vấn đề Văn minh Đại Tây Dương với y.
Trong lịch sử nhân loại, chỉ có một người đề cập đến sự tồn tại của các dân tộc Đại Tây Dương, đó là Platon, bậc thầy về Triết học thời cổ đại ở phương Tây. Trong hai thiên Timaeus và Critias, ông đã nhắc lại lời một vị Tế tư Ai Cập. Vị Tế tư đó nói: "Sự vô tri của người Hy Lạp đối với lịch sử chẳng khác gì trẻ con; ký ức của họ chỉ in dấu một lần đại thủy tai. Đại thủy tai thực ra đâu chỉ có một lần, mà là rất nhiều lần. Lần khủng khiếp nhất đã nhấn chìm toàn bộ các dân tộc Đại Tây Dương". Theo Platon, chuyện đó xảy ra trước thời đại của ông khoảng 9000 năm.
Trên trái đất, những dẫn chứng cho điều ấy quả thực nhiều không đếm xuể, chứng tỏ rằng đã có những trận đại thủy tai mang tính toàn cầu. Chẳng hạn mở một tấm bản đồ thế giới, bất kỳ người nào chỉ cần hơi để ý, cũng đều dễ dàng nhận thấy bờ biển Phi châu và đại lục Mỹ châu có thể ghép sát nhau thành một mảng. Điều này chứng minh chúng vốn dĩ thuộc cùng một đại lục, nhưng trong một cơn kịch biến trời nghiêng đất ngả, đã bị tách rời ra, giữa cảnh bi thảm ấy, cả nền văn minh Đại Tây Dương đã bị nhận chìm. Chuyện đó không có gì lạ, điều lạ là làm sao Platon biết được sự tồn tại của nó?".
Lăng Độ Vũ cảm thấy rất hứng thú, hắn đã từng bỏ ra biết bao công sức để tìm hiểu về sự tồn tại của Văn minh Đại Tây Dương . Năm 1882, một nhà triết học người Mỹ tên gọi Ignaius Donnelly đã viết sách kể rằng, dân tộc Đại Tây Dương cư trú trên châu lục Atlantis rộng lớn, công chúa của hoàng tộc đó đã trở thành thần trong lịch sử nhân loại sau này. Vườn Eden trong Thánh Kinh, thực ra chính là chỉ vùng đất hoan lạc của nền văn minh Đại Tây Dương. Rồi đến khoảng một vạn ba ngàn năm trước đây, nền văn minh đó đã bị một cơn đại thủy tai quét sạch khỏi địa cầu.
Ít lâu sau lại có một nhà nhân loại học tên gọi Lewis Spence viết sách tỏ ý đồng tình với giả thuyết về sự tồn tại của nền văn minh Đại Tây Dương, ông đưa ra một luận điểm hết sức thú vị. Một hiện tượng tự nhiên kỳ quái khiến người ta không sao hiểu được, đó là ở Na Uy có một loài chim, kết thành bầy thành nhóm lao xuống lòng Đại Tây Dương, bơi lượn ở một nơi nào đó giữa biển, sau đó nhất tề bay lên khỏi mặt nước, rồi tự sát tập thể. Ông giải thích rằng vùng biển nơi đàn chim lao xuống, vốn đã từng là lục địa suốt một chặng lịch sử lâu dài trên trái đất, ký ức đó đã trở thành một dấu vết không thể xoá mờ trong tiềm thức loài chim, khiến chúng dù trải qua hàng chục triệu năm sau, vẫn cứ bay về nơi lục địa không còn tồn tại, gây nên bi kịch tự sát đâm đầu xuống bể.
Lăng Độ Vũ cảm thấy buồn bã, thời gian hàng chục triệu năm ấy, đặt trong quan niệm thời gian của vũ trụ, có lẽ chỉ ngắn ngủi như một hơi thở. Nền văn minh hiện tại mà cả nhân loại đang tự ca tụng, cũng chỉ như sóng trào trong biển lớn mà thôi. Hắn bắt đầu đồng ý với niềm tin kiên định của Tạ giáo sư, loài người hoàn toàn không phải là nền văn minh duy nhất xuất hiện trên trái đất.
Trang kế là ngày 7/4, chuyện 5 ngày sau đó.
"9000 năm trước Platon tức là cách đây khoảng hơn một vạn năm, theo những khai quật khảo cổ, thời điểm đó ứng vào thời kỳ đồ đồng, vì vậy mà chúng ta hoàn toàn hờ hững với sự tồn tại của các dân tộc Đại Tây Dương. Helena Blavatsky, một phụ nữ và là một nhà huyền môn nổi tiếng, tự nhận là có thể liên lạc được với những vong hồn thời cổ đại, đã chỉ ra rằng trên địa cầu từng xuất hiện bốn nền văn minh, dân tộc Đại Tây Dương là nền văn minh thứ tư, chúng ta là nền văn minh thứ năm, thuyết đó tuy thiếu thực chứng, nhưng bản thân mình rất tán thành. Địa cầu vốn thích hợp với sự sống, nó đã trải qua lịch sử ra đời và phát triển lâu dài thế, sao lại chỉ có thế giới của chúng ta. Chắc chắn là có một thế giới khác nữa, vào một thời điểm sớm hơn, khoảng ba vạn năm, hoặc là ba mươi vạn năm trước.
Chưa nhận được một chút tin tức gì từ M cả, không biết y đã tiến hành chưa. Về việc này, mình chẳng hề thấy có cảm giác phạm tội, Ảo Thạch là sở hữu chung của nhân loại".
Trang tiếp là 2 tháng sau:
"9/6/1987. Ngày thứ ba sau khi đi Ai Cập về. Ảo Thạch đã biến mất. Bất luận mình hỏi han thế nào, bảo tàng cũng từ chối trả lời. Xem ra M đã thành công, vậy tại sao không đến tìm mình? Mình là người khởi xướng sự việc, sao y lại có thể lừa dối mình? Còn hơn ba tháng nữa là đến thời điểm trung thu trăng tròn, trên thạch bản đã viết rõ ràng rằng nếu phát động Ảo Thạch một cách bừa bãi, có thể gây nên họa lớn, M chắc nhận thức được mức nguy hiểm ấy chứ. Chỉ có mình mới biết cách làm mà thôi. Mình cảm thấy rất bất an, e rằng đã xảy ra một chuyện hết sức, hết sức đáng sợ".
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nghĩ, thực ra mỗi tháng ba mươi ngày, nhất định đều có một lúc trăng tròn, tại sao phải đến đúng đêm trung thu mới có tác dụng?
Lăng Độ Vũ lại xem tiếp, trang liền đó là chuyện một năm sau nữa, Tạ giáo sư tâm trạng có lẽ rất xấu, đến thói quen ghi chép cũng bỏ dở.
"8/8/1988.
Ba hôm trước nhận được điện thoại của M, từ đó chẳng đêm nào mình ngon giấc.
Nỗi sợ hãi của mình đã trở thành hiện thực. Y nói đã gây nên tai họa tày trời. Thanh âm của y cũng hết sức quái dị, cứ như giọng một tử tù trong nhà giam. Y nói muốn nhân lúc đầu óc còn chút linh trí, sẽ đem Ảo Thạch đến cho mình, muốn mình tìm cách hủy nó đi. Luồng suy nghĩ của y hết sức hỗn loạn, đã gần đến ranh giới của sự suy kiệt tinh thần. Mình không biết phải làm thế nào mới được?".
Đây là trang cuối cùng, còn hai trang bị ai đó xé mất, nội dung là gì?
Lăng Độ Vũ tắt máy tính, ngồi lặng trong phòng sách, soát lại sự việc một lượt từ đầu đến cuối.
Cáo Nâu nhất định là đã tới gặp Tạ giáo sư. Rồi còn Trác Sở Viên, đội đặc công Israel, Tagi Masamune, tại sao bọn họ không hẹn mà cùng một lúc tìm đến chỗ Tạ giáo sư?
Chuông cửa reo vang.
Lăng Độ Vũ nhìn qua con mắt gắn trên cánh cửa, nơi này không bằng căn nhà bên sườn núi của hắn, không có hệ thống điện tử vi diệu.
Bên ngoài là Trác Sở Viên xinh đẹp.
Khuôn mặt nàng đầy vẻ mỏi mệt, có cảm giác tâm lực hết sức hao kiệt.
Lăng Độ Vũ mời nàng vào phòng, Trác Sở Viên tiến lại sofa, rồi ngả xuống một cách hết sức quen thuộc.
Lăng Độ Vũ tới ngồi bên cạnh, chăm chú ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng rất đẹp của nàng. Phụ nữ phương Đông ít người có khuôn mặt nhìn nghiêng rõ nét thế này, trông như phiên bản tượng nữ thần Hy Lạp.
Trác Sở Viên dõi đôi mắt đẹp về phía trước, lầm bầm nói: "252 hành khách, 17 nhân viên và tiếp viên, đều thọ nạn".
Lăng Độ Vũ lặng lẽ thở dài.
Mỗi người trên máy bay đều có đích đến riêng. Đột nhiên cùng dừng lại ở một nơi, dù cuộc đời họ khác nhau, nhưng cuối cùng lại chung một kết cục vĩnh viễn.
Trác Sở Viên run khẽ, nàng kêu lên: "Tại sao chứ?".
Lăng Độ Vũ lặng im không đáp.
Trác Sở Viên kể: "Trước khi máy bay gặp nạn, cơ trưởng đã nói một câu rất kỳ quái".
Lăng Độ Vũ quay phắt sang nhìn Trác Sở Viên.
Nàng không hề ngoảnh đầu lại, mà vẫn nhìn ra phía trước, rõ ràng đã bị câu nói đó dày vò ghê gớm, nàng chậm rãi: "Anh ta nói: ⬘Không ai có thể hủy diệt được ta, chờ khi ta đủ sức mạnh, ta nhất định sẽ quay lại⬙". Rồi nàng từ từ quay về phía Lăng Độ Vũ, dường như hy vọng hắn có thể giải đáp cho nàng.
Lăng Độ Vũ lẩm bẩm nhắc lại câu ấy, khuôn mặt lộ rõ vẻ suy nghĩ khổ sở.
Trác Sở Viên nói: "Sự việc xảy ra trong phòng bay lúc đó, e rằng mãi mãi là một dấu chấm hỏi. Viên cơ trưởng này, theo khẩu cung của tất cả mọi người, là một người bình thường khỏe mạnh lạc quan, hôn nhân tốt đẹp, có vợ có con, tuyệt đối không có chút động cơ nào để gây ra vụ bạo hành điên rồ hại mình hại người đó".
Lăng Độ Vũ ngập ngừng: "Cô có tin... là có ma quỷ không?".
Trác Sở Viên kiên quyết lắc đầu: "Không! Tôi không tin". Rồi như một quả bóng xì hơi, nàng ngửa đầu ra thành ghế sofa, bộ ngực phập phồng, rõ ràng là nội tâm đang chứa đựng những mâu thuẫn và giằng xé dữ dội.
Mãi một lúc sau, Trác Sở Viên mới hơi bình tĩnh lại, nàng ngồi thẳng lên, hai mắt đăm đắm nhìn Lăng Độ Vũ: "Ông có giấu tôi chuyện gì không đấy?".
Lăng Độ Vũ bực mình đứng dậy, đi lại trước cửa sổ, trên đường người xe qua lại nhộn nhịp, ánh mặt trời tỏa sáng, cảnh vật bừng bừng sự sống.
Nhưng trong lòng hắn lạnh lẽo vô cùng.
Trác Sở Viên bước đến sau lưng hắn, thì thầm: "Tôi xin lỗi!".
Lăng Độ Vũ rung động, người đẹp bướng bỉnh lần đầu tiên xuống giọng như vậy.
Hắn quay lại, nửa mình tựa vào thành cửa sổ, khẽ nói: "Ngoài hai trang cuối cùng bị xé, tôi vừa mới xem qua cả cuốn nhật ký. Tôi đã lưu hết vào máy tính".
Trác Sở Viên thoắt ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Lăng Độ Vũ, ánh mắt hết sức phức tạp, sự phẫn nộ vì bị lừa dối, sự bất ngờ, sự khao khát tìm biết, tất cả đan xen với nhau.
Lăng Độ Vũ háo hức, đột ngột ôm lấy gương mặt kiều diễm của nàng, lòng ngập tràn nhu tình, hắn thì thào: "Để anh hôn nhé, rồi anh sẽ kể tất cả với em!".
Bốp!
Một cái bạt tai đanh gọn, từ bàn tay ngọc của Trác Sở Viên giáng thẳng lên má
Lăng Độ Vũ.
Trác Sở Viên lùi lại hai bước, gương mặt đỏ bừng, nhưng không phải là vẻ tức giận như lẽ ra nó phải có, mà là vẻ gì khác, tựa hồ bối rối.
Lăng Độ Vũ thấy đau rát, trên má hiện lên năm vệt ngón tay, hắn bật cười khổ.
Phản ứng kịch liệt nhất thời của Trác Sở Viên, thật vượt xa tưởng tượng của hắn.
Ánh mắt Trác Sở Viên lướt qua một tia hối lỗi, nhưng rất mau chóng bị vẻ kiên nghị thay thế, nàng nghiêm trang nói: "Lăng tiên sinh, mong ông từ giờ về sau đừng ăn nói với tôi như vậy".
Lăng Độ Vũ có cảm giác bị tổn thương.
Nhất thời, hai người đều không biết phải tiếp tục như thế nào.
Lăng Độ Vũ đi đến trước tủ lạnh, tỏ ra bình thường hỏi: "Cô uống một cái gì ướp đá nhé?".
Trác Sở Viên thần tình phức tạp, nàng hít một hơi thật sâu, gật đầu có vẻ miễn cưỡng: "Được! Cám ơn ông". Rồi nàng nhấc điện thoại lên.
Lăng Độ Vũ mở tủ lạnh, vừa định làm hai ly nước trái cây, bỗng nghe Trác Sở Viên thốt lên một tiếng.
Hắn ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn, thấy nàng đang cầm điện thoại, nét mặt kinh hoàng.
Lăng Độ Vũ lao lại đón lấy ống nghe, vừa đưa lên tai, sắc mặt cũng thay đổi:
"Đường dây bị cắt rồi".
Trác Sở Viên lấy bộ đàm ra, áp vào tai, sững sờ bảo: "Nhiễu sóng mạnh lắm".
Lăng Độ Vũ nói: "Đáng tiếc là không thể mang được cái diều lượn ấy đến đây".
Lần này phải đối phó trực diện rồi.
Đúng lúc ấy, một chuyện không thể xảy ra nhất bỗng xảy ra.
Tiếng chuông điện thoại từ đường dây đã bị cắt tự dưng vang lên.
Hai người cùng giật bắn mình, nhìn nhau nghi hoặc.
Lăng Độ Vũ trù trừ giây lát, rồi cầm lấy ống nghe.
Một giọng đàn ông nói tiếng Anh rất chuẩn cất lên, hết sức lễ độ: "Ngài là Lăng tiên sinh?".
Lăng Độ Vũ cười: "Chẳng phải tôi thì còn ai nữa. Ông là thợ sửa chữa do công ty điện thoại cử đến phải không?".
Trác Sở Viên đứng bên nghe mà lắc đầu, nhưng đồng thời cũng cảm thấy khâm phục Lăng Độ Vũ, đối mặt với hiểm nguy mà hắn vẫn bình tĩnh ung dung như vậy.
Người đàn ông trong điện thoại đáp: "Tôi là chuẩn tướng Schanen của đội đặc công Israel, muốn được nói chuyện một cách yên tĩnh với Lăng tiên sinh, vì vậy mới mạo muội tạm thời ngắt đường dây liên lạc của ngài, sự bất đắc dĩ, mong Lăng tiên sinh độ lượng bỏ qua".
Lăng Độ Vũ kinh ngạc, Israel từ xưa tới nay luôn phủ nhận các hoạt động của họ ở nước ngoài, hôm nay lại thay đổi tác phong, thẳng thắn thừa nhận, một là biểu hiện của việc quyết giết người diệt khẩu, hai là bộc lộ thành ý muốn đàm phán thật sự. Danh tiếng của chuẩn tướng Schanen, Lăng Độ Vũ không chỉ đã nghe qua, mà hắn cũng từng mất bao thời gian công sức để nghiên cứu về ông ta. Người này phụ trách mọi hoạt động tình báo của Israel ở nước ngoài, nên biết rằng Israel xưa nay phấn đấu sinh tồn rất vất vả giữa vòng vây bao thế lực thù địch, đương nhiên phải tìm biết quốc thổ nhân lực của địch lớn mạnh hơn mình bao nhiêu lần, vì vậy hoạt động tình báo đã trở thành công việc quan trọng nhất, trong hoàn cảnh ấy địa vị của chuẩn tướng Schanen này lớn đến mức nào, chỉ cần nghĩ là có thể hình dung được.
Lăng Độ Vũ cười: "Làm sao mà yên tĩnh nói chuyện được đây, lẽ nào lần này thuốc nổ của các ông có lắp bộ giảm thanh?".
Đối phương cười lấp, lộ vẻ lúng túng: "Trong chuyện này có chút hiểu lầm, căn nhà bên sườn núi đó, xin Lăng tiên sinh cho biết giá, chúng tôi nhất định sẽ bồi hoàn".
Lăng Độ Vũ nguôi giận, hỏi: "Được! Ông muốn nói chuyện gì?".
Chuẩn tướng Schanen đề nghị: "Tôi có thể vào nhà, nói chuyện trực tiếp với ngài được không?".
Lăng Độ Vũ đáp: "Xin cứ tự nhiên!".
Schanen cúp máy. Ống nghe điện thoại liền trở lại trạng thái câm lặng vì bị ngắt dây, đối phương vậy là kiên quyết ngắt đứt mọi cuộc liên lạc.
Chưa đến một phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Lăng Độ Vũ ra mở.
Nơi bậc cửa, là một thân sĩ ngoại quốc trong bộ âu phục rất chỉnh tề, tuổi khoảng bốn mươi lăm, tóc tai gọn gàng, hai bên mai đã lốm đốm bạc, sống mũi gắn một cặp kính gọng vàng, đôi mắt lấp lánh tinh quang, tướng mạo anh tuấn bất phàm, có phong phạm của một học giả.
Lăng Độ Vũ ngây người, nghi hoặc hỏi: "Chuẩn tướng Schanen?", tựa hồ có chút không tin vào mắt mình.
Chuẩn tướng Schanen cười cởi mở, đáp: "Lăng tiên sinh, Schanen chính là tại hạ".
Lăng Độ Vũ mời ông ta vào phòng. Trông thấy Trác Sở Viên, Schanen ung dung cúi chào: "Trác chủ nhiệm, cửu ngưỡng đại danh".
Trác Sở Viên thấy vẻ văn nhã của Schanen, không khỏi lấy làm lạ. Trong tưởng tượng của nàng, Schanen phải là một người đàn ông da dẻ đen sạm, mắt sâu mũi gãy, vừa kiên nghị trác việt vừa tàn độc vô tình, không ngờ lại là một thân sĩ phong độ thế này. Schanen chưa từng để lọt bất kỳ tấm ảnh nào ra ngoài, là một nhân vật nổi danh thần bí.
Lăng Độ Vũ khép cửa lại sau lưng Schanen: "Không thấy tướng quân bấm chuông?".
Ý nói Schanen đã bỏ quên chuông mà đi gõ cửa.
Schanen nghiêm túc đáp: "Tôi có một thủ hạ rất đắc lực, chỉ vì nhấn cái chuông mà địch nhân lén lắp bộ dẫn nổ từ trước, thành ra thịt nát xương tan, từ đó trở đi, tôi đã luyện thành thói quen gõ cửa". Rồi ông ta cười: "Vừa rồi chỉ là vô tình theo thói quen mà thôi!".
Lăng Độ Vũ tự nhủ, cuộc sống của Schanen thực là ăn không biết ngon, ngủ không biết yên, nghi kỵ dò xét theo mỗi bước chân, chẳng hiểu ông ta đã biết vô tình với cuộc sống như vậy chưa?
Trác Sở Viên đứng bên hỏi: "Tôi có phải tránh đi không?". Thực ra nàng chẳng muốn tránh đi đâu hết, đây chẳng qua là tiên phát chế nhân, dò thử phản ứng của đối phương mà thôi.
Schanen là lão hồ ly, làm gì mà không hiểu, ông ta nghiêm nét mặt, nói với Lăng Độ Vũ: "Thủ tướng tệ quốc đã hạ thiết quân lệnh, bắt đầu từ 4 giờ chiều nay, tất cả nhân viên của chúng tôi, phải rút hết khỏi việc tranh đoạt Ảo Thạch ". Nói đến đây ông ta ngập ngừng: "Vì vậy tôi đến đây nói chuyện, hoàn toàn với tư cách cá nhân, mong rằng nội dung của lần nói chuyện này sẽ đuợc giữ kín". Tiếp đó ông ta lại tỏ ra lúng túng:
"Ngài có thể nói tôi chỉ là vì... vì một...". tựa hồ không tìm được từ ngữ thích hợp, một lát sau ông ta mới tiếp: "Làm một người thừa hành bất đắc dĩ, mới đến đây tìm ngài, mong ngài hiểu cho chuyện này".
Lăng Độ Vũ cảm động. Schanen đã nói rõ trước là hắn tuyệt nhiên có thể từ chối cuộc chuyện trò, vì ông ta không còn quyền gì để nhúng tay vào việc này nữa, tiếp đến mới nói ra nguyên nhân tìm đến hắn. Sự thẳng thắn ấy, bộc lộ ở loại nguời đã quen lãnh huyết vô tình mà sống như Schanen, thật là hiếm có.
Lăng Độ Vũ khoan khoái đáp: "Tôi hứa".
Ánh mắt hai người chuyển sang Trác Sở Viên. Thân phận của nàng có chỗ đặc biệt, ví như nàng tự nhận là không thể giữ bí mật, thì nàng nên biết ý mà tự động rời đi.
Trác Sở Viên trải qua một lúc đấu tranh nội tâm, rồi đáp: "Tôi hứa sẽ giữ kín, Schanen tiên sinh ạ".
Schanen xúc động mỉm cười, ông ta biết điều này đối với Trác Sở Viên là một sự nhượng bộ to lớn, vì ít nhất nàng cũng có thể đem chuyện đã nghe đã thấy hồi báo lên thượng cấp, cho dù ông ta sau này phủ nhận, thì cũng hết sức mất công.
Ba người cùng ngồi xuống sofa.
Schanen nói: "Diễn tiến của sự việc, đã đến giai đoạn không thể kiểm soát được nữa, tôi bình sinh chưa từng chịu thất bại, nhưng trong vụ việc truy tìm Cáo Nâu này, tôi chỉ có thể đau khổ mà thú nhận sự thực".
Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên tập trung tinh thần lắng nghe.
Schanen thần sắc có vẻ buồn giận, khiến người ta cảm thấy nếu không phải thủ tướng của ông ta hạ lệnh rút lui, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ, sẽ theo đuổi cho đến chết thì thôi.
Mãi một lúc sau Schanen mới bình tĩnh lại. Ông ta trầm ngâm nói: "Các vị có thể cho rằng chúng tôi ngang ngược, lao vào vòng tranh đoạt thứ dị vật này. Đó là vì các vị không biết, ngay từ khi bắt đầu, chúng tôi đã là những nguời tham dự rồi".
Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên cùng ngạc nhiên, chằm chằm nhìn Schanen.
Schanen lạnh lẽo nói: "Vì Cáo Nâu là người của chúng tôi".
Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên