Sáng sớm ngày hôm sau, Sói Trắng thống lĩnh người trong bộ tộc hướng về phía thánh địa Mecca hành lễ rồi bắt đầu xuất phát.
Đến quá trưa thì đoàn người cuối cũng cũng ra khỏi thế giới của những cồn cát nhấp nhô, những con lạc đà cũng trở nên hưng phấn hơn, tốc độ dần được gia tăng.
Tuy trước mắt vẫn là cát vàng trải dài mênh mông vô tận, nhưng bọn họ cũng cảm thấy mình trở nên vĩ đại lên không ít.
Lăng Độ Vũ ngồi trên lưng lạc đà, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều Mokim nói tối hôm trước.
Mokim cố ý mượn cớ tránh xa hắn, lùi lại tít tận phía sau, sắc mặt âm trầm, thầm hối hận vì đã đem bí mật chôn sâu tận đáy lòng hơn trăm năm nay nói hết cho một người lạ mặt.
Tuy Lăng Độ Vũ là một kẻ rất hiếu kỳ, nhưng mong muốn rời khỏi sa mạc quái quỷ này của hắn cũng rất mãnh liệt, khiến cho hắn không thể không nghĩ ra đủ thứ lý do để tối nay cự tuyệt đề nghị của Mokim.
Khi hắn đang liên tưởng tảng đá thần trong câu chuyện của Mokim với truyền thuyết Nữ Oa luyện đá vá trời của Trung Quốc, băn khoăn không biết có phải đó là tảng đá do Nữ Oa luyện nên hay không, thì một thanh âm kỳ dị vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng của sa mạc.
Thanh âm phát ra từ phía Nam, lúc đầu thì rất nhỏ, nhỏ đến độ khó mà nghe được, nhưng một hồi sau thì trở thành những tiếng động rõ rệt.
Lũ lạc đà kinh hãi nhảy dựng lên.
Những chiến sĩ người Dulua lần lượt nhảy xuống, kềm chế và dỗ dành lũ lạc đà đang trong cơn sợ hãi.
Lăng Độ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trời, từ phía nam một điểm đen từ từ hiện ra, to dần, to dần.
Máy bay trực thăng.
Hắn nhất thời ngẩn người ra, ở trong sa mạc mười mấy ngày trời, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy một phương tiện giao thông hiện đại như vậy.
Trong lòng Lăng Độ Vũ bất giác có một ham muốn mãnh liệt, giả dụ chiếc trực thăng kia có thể mang hắn đi, hắn tình nguyện trả giá vé đắt nhất có thể.
Sói Trắng cao giọng hô:
- Tản ra!
Các chiến sĩ tộc Dulua lập tức tản ra bốn phía như bầy ong vỡ tổ.
Lăng Độ Vũ không quên nhìn về phía Sói Trắng, chỉ thấy phía sau gã ta có mấy chiến sĩ Dulua đang dắt một con lạc đà cao lớn, trên lưng lạc đà quả nhiên có một chiếc hòm gỗ dài chừng hai mét.
Chính là chiếc hòm này.
Lúc này máy bay trực thăng đã bay đến trên đầu đoàn người, lượn tròn xung quanh.
Chiếc trực thăng bay rất thấp, có thể nhìn thấy trên đó có ba bốn người đàn ông đang dùng ống nhòm quan sát bọn Sói Trắng, trong số đó còn có người đang cầm súng máy chĩa xuống.
Trên trực thăng không có bất kỳ tiêu chí nào.
Lăng Độ Vũ thoáng giật mình, đang đỉnh nhảy xuống khỏi lưng lạc đà thì chiếc trực thăng đột nhiên bay cao, chẳng mấy chốc đã biến thành một chấm đen nhỏ trên bầu trời.
Cả đoàn chiến sĩ tộc Dulua và bọn Lăng Độ Vũ, Mokim đều kinh nghi bất định.
Nửa tiếng sau đoàn người mới tổ chức lại được đội ngũ, tiếp tục lên đường, tựa hồ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Sắc mặt Sói Trắng trở nên âm trầm, đây là lần đầu tiên gã gặp chuyện như vậy.
Mấy vệ sĩ bên cạnh gã đã có người lấy hỏa tiễn đất đối không đeo trên vai ra.
Lăng Độ Vũ như bị che phủ bởi một lớp mây mờ, chuyện này tuyệt đối không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không ra vấn đề xuất phát từ đâu?
Buổi hoàng hôn, đoàn người đến được cao nguyên Tibesti, dừng chân bên cạnh một loạt những đồi đá hoa cương thấp, cát dưới mặt đất đã được thay thế bằng những tảng sa thạch cứng rắn phi thường, xa xa là những rặng núi nhấp nhô.
Tuy vẫn là hoang mạc không một cành cây ngọn cỏ, nhưng cảm giác đã tốt hơn rất nhiều, không còn cái vẻ đơn điệu của những bãi cát trải dài vô tận nữa.
Sói Trắng phát lệnh cắm trại sớm hơn mọi ngày.
Gã ta dường như có chút sợ hãi rặng núi trước mặt, cố ý ra lệnh hạ trại sớm, bỏ qua thời gian mát mẻ trước khi mặt trời xuống núi.
Hạ trại nghỉ ngơi là một công việc hết sức bận rộn.
Những người Dulua gỡ các đồ vật chất trên lưng lạc đà xuống, sau đó để chúng nằm nghỉ ngơi, đồng thời cũng không quên dùng dây thừng trói chặt chân chúng lại, khiến chúng không thể chạy trốn.
Những công việc này ít nhất cũng phải tốn hai giờ đồng hồ.
Trong lúc những người Dulua đang bận rộn với công việc hạ trại thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Sáu chiếc trực thăng chia thành hai tổ từ hướng Nam bay tới.
Sói Trắng nhanh chóng đưa ra quyết định, cao giọng hét lớn:
- Chuẩn bị tác chiến!
Những người Dulua quả không hổ là một bộ tộc hùng bá của vùng sa mạc mênh mông, mặc dù bị bất ngờ những vẫn lập tức tản ra, nấp sau những tảng đá lớn, chuẩn bị nghênh đón kẻ địch.
Lăng Độ Vũ tràn đầy hoài nghi, nếu kẻ địch muốn tấn công, vậy thì chúng nên lựa chọn chỗ nào trống trải như trong sa mạc mới là thượng sách, tại sao lại chọn vùng đồi núi như thế này?
Sáu chiếc trực thăng tản ra, hình thành thế bao vây bốn mặt.
Tiếng súng máy vang lên, những làn đạn bắt đầu bắn như mưa vào đám người Dulua chưa kịp tìm chỗ ẩn nấp. Từng người, từng người một lần lượt ngã xuống.
Lăng Độ Vũ không thấy Mokim đâu.
Những người Dulua liều chết chống cự.
Máy bay trực thăng không ngừng đảo lộn trên không, triển khai đồ sát không thương tiếc, chưa đầy năm mươi giây, ít nhất đã có hơn chục người ngã xuống trong vũng máu.
Máu tươi bắn tung toé, cát đá bay mù mịt.
Lăng Độ Vũ tức giận đầy ngực, cúi người nhặt một cây súng trường hạng nhẹ, tung mình nấp sau lưng một tảng đá.
Vừa hay một chiếc trực thăng lao bổ xuống, hai họng súng ở hai bên sườn không ngừng nhả đạn, mấy người Dulua đang định lao tới nấp sau lưng tảng đá toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, ngã gục xuống nền đá.
Lăng Độ Vũ nâng súng lên, thầm tính toán cự ly giữa hắn và máy bay, đồng thời cũng dự đoán đường bay tiếp theo của gã phi công.
Trực thăng vẫn tiếp tục bổ xuống, khi nó còn cách mặt đất chừng hơn mười mét thì lại bắt đầu bay lên, lúc này, Lăng Độ Vũ mới bóp cò súng.
Cửa kính phía trước của trực thăng lập tức vỡ nát, máu bắt đầu chảy ra từ đầu gã phi công.
Chiếc trực thăng lao qua đầu Lăng Độ Vũ, đâm thẳng vào một ngọn đồi nhỏ, nổ tung thành từng mảnh vụn.
Đám người Dulua reo hò vang dội.
Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn sang trái, chỉ thấy Sói Trắng đang vẫy vẫy chiếc hỏa tiễn cầm tay về phía hắn biểu thị ý tán thưởng.
Hắn lùi lại nấp sau một tảng đá, luồn lách lẩn trốn những làn đạn trả thù của kẻ địch.
Năm chiếc trực thăng còn lại không ngừng bắn lựu đạn khói xuống, khiến chiến trường trở nên mờ mịt.
Lăng Độ Vũ hoàn toàn không thể nắm được bọn chúng đang sử dụng chiến lược gì.
Một chiếc trực thăng khác chợt nổ tung giữa không trung, thì ra đã bị hỏa tiễn của Sói Trắng bắn trúng.
Trong làn khói mờ mờ, đột nhiên Lăng Độ Vũ trông thấy hai người đanh đánh nhau, bất giác giật mình đánh thót, trong lòng thầm nhủ: "Lẽ nào kẻ địch đã trà trộn vào hàng ngũ của đám người Dulua này rồi?".
Nghĩ đoạn, hắn lập tức bổ người lao tới.
Chỉ thấy Mokim đang đánh tay đôi với một gã người Dulua, xem tình hình thì có lẽ như sắp thua đến nơi.
Lăng Độ Vũ vội xông tới dùng bang súng đánh ngất gã Dulua, quát hỏi:
- Ông làm gì vậy?
Mokim thở hổn hển, kéo tay hắn nói:
- Chạy mau!
Lăng Độ Vũ không tự chủ chạy theo lão ta ra sau một tảng đá.
Mokim kéo ra hai con lạc đà bị dây thừng buộc vào nhau, con phía sau chở một chiếc rương lớn, chính là chiếc rương đựng tảng đá thần mà lão ta nói tới.
Lăng Độ Vũ chợt bừng tỉnh.
Mokim phát cáu lên nói:
- Đồ ngốc! Còn không mau nhảy lên!
Bọn họ đi cả một đêm, đến hoàng hôn ngày hôm sau thì đã vào sâu trong cao nguyên Tibesti, chầm chậm lê bước dưới chân ngọn núi Koussi cao ba ngàn bốn trăm mười lăm mét.
Hai người bụôc phải dừng lại hạ trại ở một khe núi.
Mokim gỡ chiếc hòm gỗ xuống, mở nó ra xem.
Tảng thiên thạch đó toàn một màu xám đen, ánh lên một vẻ sáng bóng như sắt thép, cứng rắn phi thường, ngoài ra thì không có gì đặc biệt cả.
Mokim hưng phấn đến nỗi không ngừng cười vang, đưa tay vuốt ve tảng đá một cách âu yếm.
Lăng Độ Vũ ngược lại lộ vẻ ưu tư, lặng lẽ ngồi xuống một góc.
Mokim dốc bầu nước lên uống ừng ực, cuối cùng cũng phát giác thái độ không vui của Lăng Độ Vũ, bước đến bên hỏi:
- Cậu làm sao vậy? Không vui à? Vừa trốn khỏi tay Sói Trắng, lại vừa có nẫng được bảo bối này, có gì mà không vui chứ?
Lăng Độ Vũ lạnh lùng đáp:
- Ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Những kẻ tấn công hôm nay tựa hồ như đang cố
ý giúp chúng ta vậy?
Mokim nói:
- Có gì kỳ lạ đâu, người Dulua đâu đâu cũng có kẻ thù, tự nhiên là sẽ có người đến giáo huấn bọn chúng!
Lăng Độ Vũ nói:
- Trực thăng lần này cũng bay thẳng một mạch tới đây, như vậy có nghĩa là bọn chúng biết rất rõ vị trí của chúng ta.
Mokim ngây người, cúi đầu trầm tư.
Lăng Độ Vũ lại nói tiếp:
- Hơn nữa, tại sao bọn chúng không tấn công trong sa mạc mà lại tấn công trong khu đồi đá? Lại phóng ra rất nhiều lựu đạn khói? Tất cả những điều ấy không phải là để tạo cơ hội cho chúng ta chạy trốn hay sao?
Mokim nhảy dựng lên nói:
- Làm sao như vậy được, kẻ dựng nên chuyện này nhất định có ý đồ khác!
Lăng Độ Vũ thở dài nói:
- Ông đúng là không hiểu gì về Nico rồi, con người này vô cùng lợi hại, có lẽ ông đã trúng phải kế của hắn ta rồi!
Mokim nói:
- Tôi chưa từng nói gì với hắn ta mà!
Lăng Độ Vũ nói:
- Ông có đấy!
Mokim kiên quyết nói:
- Tôi không có. Tôi có thể thề trước thánh Ala.
Lăng Độ Vũ bật cười nói:
- Ông còn tin thánh Ala sao? Kinh nghiệm lần trước không làm ông dao động chút nào à?
Mokim ngồi xuống lắc đầu nói:
- Không! Tôi không tin! Tôi đã nhìn thấy thần nhân chân chính! Nhưng đích thực không hề nói cho Nico biết bất cứ chuyện gì.
Lăng Độ Vũ nói:
- Nói cho tôi biết, có phải trước khi ông bị ép lên máy bay đã ngất đi một thời gian đúng không?
Mokim biến sắc ngạc nhiên nói:
- Làm sao mà cậu biết được? Hôm ấy có mấy tên lính Cuba bước vào phòng tôi, sau đó không hiểu sao tôi bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì đã đến sân bay rồi. Nico nói hắn ta sẽ giao tôi cho bọn không tặc rồi ép tôi lên chiếc máy bay đó, bằng không thì bọn yêu nữ kia giết người đâu có liên quan gì đến tôi mà tôi phải ra mặt.
Lăng Độ Vũ thở dài nói:
- Đích thực là ông đã đánh giá thấp Nico rồi, hắn ta nhất định dã dùng phương pháp bức cung đặc biệt, dùng thuốc mê và thuật thôi miên, khiến ông nói hết những bí mật trong đầu ra, rồi lại gắn máy theo dõi lên người ông, khiến cho ông có cánh cũng khó mà thoát được khỏi bàn tay hắn. Khi ông tìm được Ngự Thần Khí, bọn chúng sẽ hiện thân đoạt lấy...
Mokim lập tức đưa tay sờ soạng khắp người nói:
- Máy theo dõi đó ở đâu? Mau giúp tôi gỡ nó ra!
Lăng Độ Vũ lắc đầu nói:
- Không cần tìm nữa! Tôi đã quá biết thủ đoạn của Nico rồi! Hắn ta thích nhất là giấu máy theo dõi bên trong cơ thể người, có thể chiếc máy đó đã được xử lý đặc biệt để dính chặt vào màng dạ dày của ông. Ông thử nói xem, bây giờ làm sao mà lấy ra được?
Mokim sắc mặt đại biến, lộ vẻ lo lắng nói:
- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ đời tôi đến đây là hết rồi sao? Dù có muốn trốn cũng không biết phải trốn đi đâu nữa!
Lăng Độ Vũ nói:
- Ban đầu tôi vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng sự việc đã đến mức này khiến cho tôi không thể không quản được nữa rồi, bằng không nếu để Ngự
Thần Khí và tảng đá thần này lọt vào tay Nico, e rằng thế giới này sẽ loạn mất.
Mokim nhìn gã nói như đang cầu xin:
- Mau mau nghĩ cách đi! Đầu tiên, phải lấy thứ quái quỷ ở trong bụng tôi ra trước đã!
Lăng Độ Vũ nói:
- Trước mắt chúng ta đang là mục tiêu truy đuổi của tất cả các bên. Nếu tôi đoán không lầm thì giữa ông và Thánh Nữ có một thứ cảm ứng đặc biệt nào đó, vì thế cho dù
ông có chạy tới chân trời góc biển nào đi nữa thì cô ta cũng có thể tìm ra được.
Mokim nói:
- Từ lâu tôi cũng đã hoài nghi chuyện này rồi. Có thể nó cố ý thả tôi ra để buông dây dài, câu cá lớn! Thật là con yêu phụ đáng ghét!
Lăng Độ Vũ đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
- Ông thử nói xem, giả dụ nếu ông bị bức ép nói ra vị trí của Ngự Thần Khí, ông sẽ nói thế nào?
Mokim trở nên do dự, định nói gì nhưng rồi lại thôi.
Lăng Độ Vũ thành khẩn nói:
- Ông nhất định phải tin tưởng tôi.
Mokim nói:
- Không hiểu vì sao, tuy rằng cậu nói dối còn giỏi hơn tôi, nhưng tôi lại vẫn tin tưởng cậu mới lạ.
Lăng Độ Vũ nói:
- Ông nói đi!
Mokim gật đầu đáp:
- Nơi đó là một tòa thành hoang phế dưới chân núi lửa Mắt Ma ở sa mạc Mozook, tôi phải tới đó mới nhận ra được, ở đây thì không biết nói thế nào nữa.
Lăng Độ Vũ liền nói:
- Như vậy thì đúng rồi, chính vì Nico không thể hỏi được vị trí chính xác của Ngự
Thần Khí nên mới thả hổ về rừng, để cho con dê nhỏ tưởng mình là hổ như ông lấy Ngự
Thần Khí hai tay dâng cho hắn.
Mokim trợn mắt há hốc mồm, đến giờ lão ta mới thực sự bị Lăng Độ Vũ thuyết phục.
***
Sáng sớm hôm sau.
Lúc Lăng Độ Vũ tỉnh dậy thì Mokim vẫn còn ôm đầu say ngủ.
Hắn lấy làm kỳ quái, thông thường lão già tràn đầy sức sống này chỉ cần ngủ hai ba giờ đồng hồ là tinh lực đã khôi phục hoàn toàn, vậy mà hôm nay trời đã gần sáng mà lão vẫn chưa dậy, thật là chuyện hết sức lạ lùng.
Lăng Độ Vũ lay lão tỉnh dậy.
Mokim vươn vai, dụi mắt nhìn trời nói:
- Ồ, đã muộn vậy rồi à?
Lăng Độ Vũ nói:
- Mau khởi hành thôi!
Mười sáu ngày sau đó, bọn họ không ngừng di chuyển lắt léo trong khu núi, trên đường đi cũng không cưỡi lạc đà mà chỉ lê từng bước chậm như rùa.
Ngày thứ mười tám, bọn họ mới rời khỏi vùng núi, hướng về phía nam sa mạc Lybia thẳng tiến. Theo lời Mokim, đi thêm chừng hai mươi ngày nữa, có thể đến sa mạc Mozook, nơi lão ta cất giấu Ngự Thần Khí.
Lăng Độ Vũ vốn phản đối chuyện đi vào sa mạc, hắn muốn đi vòng theo đường núi, nhưng giờ hai người đã đến gian đoạn lương thực nước ngọt cạn kiệt, vì tính mạng, hắn buộc phải rời khỏi lộ tuyến yêu thích, hướng về phía ốc đảo Dendin trong sa mạc Lybia.
Nơi đó có một thị trấn nhỏ của người dân sống trong sa mạc.
Trong lãnh thổ Lybia, cho dù là Sói Trắng hay là Thánh Nữ cũng không thể công nhiên làm bậy.
Trưa ngày hôm ấy, dưới ánh nắng chói chan của mặt trời Châu Phi, cuối cùng họ cũng rời khỏi cao nguyên Tibesti, đặt chân lên sa mạc Lybia.
Những cồn cát dài vô tận lại hiện ra trước mắt hắn và Mokim, nhưng bởi ở đây địa hình nhấp nhô không đều, nên đường chân trời không thẳng tắp mà lại làm thành một hình vòng cung.
Mặt trời chiếu xuống những tia sáng nóng bỏng, cái nóng len lỏi vào tận trong từng sợi dây thần kinh, khiến cho cả hai cảm thấy toàn thân mệt mỏi như bị ai dần, vội kéo quần áo che kín hết toàn thân, không để lộ ra một phân một thốn nào, ngay cả mặt cũng kéo khăn che kín mít, để tránh những tia nắng bỏng rát chiếu phải.
Bốn bề im lặng như ờ, dường như mọi hoạt động của sự sống ở đây đã ngưng lại vậy.
Trong biển cát mênh mông, con người trở nên tứ cố vô thân, không biết bấu víu vào đâu.
Không có bất kỳ ranh giới và hạn định nào cả, khái niệm về không gian và thời gian dường như không thuộc về cái thế giới đơn điệu này.
Điều làm người ta mệt mỏi nhất chính là vô luận đi tới đâu, đi bao xa, đi bao lâu, cảnh vật cũng không hề thay đổi, khiến cho kẻ lữ hành có cảm giác như mình đang dẫm chân tại chỗ vậy. Hai người bọn Lăng Độ Vũ và Mokim cứ lầm lũi bước đi.
Cổ họng Lăng Độ Vũ khô rát như lửa đốt.
Thực phẩm và nước uống chỉ đủ cho lộ trình ba ngày, mà mỗi ngày, hắn chỉ được uống bốn ngụm nước.
Tình trạng thiếu nước khiến cho thần trí hắn cũng không được tỉnh táo, thường hay nhìn thấy những ánh sáng kỳ lạ và ảo giác.
Nhân lúc không khí mát trước lúc mặt trời tắt hẳn nắng, bọn họ cố gắng hết sức để đi với tốc độ nhanh nhất có thể, bởi đây là thời khắc hoàng kim cho những kẻ đi trên sa mạc.
Đến tận nửa đêm, khi sức người không còn trụ được nữa, hai người mới dừng lại nghỉ ngơi, đốt lửa cắm trại qua đêm.
Mokim sắc mặt trắng xanh, chỉ trong mấy ngày đã già đi hơn chục tuổi.
Lăng Độ Vũ bất giác có cảm giác bất tường, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh lão.
Mokim trầm mặc một hồi, rồi chợt lên tiếng:
- Cậu nhìn đi!
Dưới ánh lửa bập bùng, trên mặt cát hiện ra vô số những đường vạch đan xen vào nhau.
Mokim nói:
- Nơi đây là địa điểm tôi cất giấu Ngự Thần Khí, cậu phải nhớ cho kỹ.
Lăng Độ Vũ hỏi:
- Tại sao lại nói cho tôi biết?
Mokim nói:
- Nếu tôi gặp phải điều gì bất trắc, cậu cũng có thể thay tôi hoàn thành công việc này, hoặc là đem Ngự Thần Khí giao lại cho... giao lại cho Maren.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi:
- Không phải ông rất hận cô ta sao?
Hai mắt Mokim chợt xạ ra những tia sáng trước giờ chưa từng thấy, ánh mắt ấy tràn đầy ôn nhu, hối hận, bi thương và hồi tưởng. Lão trầm giọng nói:
- Tôi đã sống được hơn một trăm năm mươi năm, sinh lão bệnh tử đều đã nhìn thấu cả rồi. Nói cho cậu biết, đó tuyệt đối không phải là một chuyện thú vị gì đâu, phải nhìn thời đại và những người thân quen của mình không ngừng xa khuất...
Tiếng nói của lão bất chợt nhỏ dần, nhỏ dần rồi không còn nghe thấy nữa.
Lăng Độ Vũ trầm ngâm không nói.
Sống là một gánh nặng, được xây dựng trên sự vô tri và giới hạn. Sự vô tri đối với sinh và tử, giới hạn giữa hiện thực và mộng tưởng.
Mokim lại nói tiếp:
- Tôi hận Maren hơn trăm năm nay, hận nó trộm mất Ngự Thần Khí và đá thần.
Tôi là chồng của nó, đáng lẽ ra nó phải nghe theo lệnh của tôi mới đúng. Thế nhưng sau nhiều năm lưu lạc khắp thế giới, cuối cùng tôi cũng nhận thức được rằng sinh mạng là bình đẳng, mỗi một sinh mạng đều bình đẳng với nhau. Giờ thì tôi đã hiểu được lý do Maren làm vậy. Tôi là một giáo đồ Hồi giáo, tuyệt đối tôi sẽ không để cho nó được hưởng dụng cùng một thứ với mình.
Lăng Độ Vũ cảm nhận được trạng thái lạ lùng trong tâm trạng của Mokim, nhưng hắn không thể nào nói ra được đó là cảm giác gì, chỉ thầm bất an trong dạ.
Mokim nói:
- Ngày hôm đó, khi tôi đặt chân lên máy bay, nhìn thấy khí chất và vẻ đẹp của nó, quả thật là không thể nào thở được, nó... nó thật giống hết như vị nữ thần mà tôi đã nhìn thấy thông qua Ngự Thần Khí. Lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn hận nữa. Maren nói rất đúng, đây là ngọn nguồn của mọi nỗi khổ.
Lăng Độ Vũ trầm tư không nói gì, lời nói của Mokim vừa làm loé lên một tia sáng trong đầu hắn, chỉ đáng tiếc là tia sáng ấy chỉ loé lên rồi lại tắt phụt, không chiếu sáng được thứ gì.
Mokim nói:
- Khi trực thăng tấn công, tôi thừa cơ lấy trộm đá thần của người Dulua, bị chúng phát hiện, cậu đã giải vây cho tôi, có còn nhớ chuyện này không?
Lăng Độ Vũ nói:
- Đương nhiên là nhớ, chuyện ấy như là vừa xảy ra hôm qua vậy.
Mokim nâng hai tay lên, cẩn thận quan sát kỹ càng rồi chìa ra nói:
- Hồi trước, cho dù ba bốn người đàn ông khỏe mạnh cũng không làm gì được tôi, vậy mà hôm ấy chỉ có một người đã khiến tôi không thể chạy thoát được, sức mạnh mà Ngự Thần Khí ban cho đã dần dần rời khỏi tôi, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi của tử thần đang đến gần rồi.
Cách dùng từ của lão hết sức cổ quái, Lăng Độ Vũ rất muốn cười, nhưng không thể nào cười nổi.
Mokim lại lẩm bẩm nói tiếp:
- Cậu biết không, mười năm trước khi tôi mới hơn một trăm bốn chục tuổi, tướng mạo của tôi trông chẳng khác gì người bốn mươi tuổi là mấy. Lúc đó, tôi đang mở nông trường ở Panama, có ba mươi cô bạn gái hai mươi tuổi, chẳng ngờ mới có mười năm ngắn ngủi mà đã trở nên già lão, biến thành dáng vẻ của ngày hôm nay. Mấy ngày này, tôi càng lúc càng cảm thấy mình không khỏe, mới đi có hơn chục ngày đường mà đã mệt lắm rồi. Đây là lần đầu tiên trong hơn một trăm năm nay tôi cảm thấy điều này đó.
Lăng Độ Vũ hiểu ra:
- Đây là nguyên nhân ba năm trước ông bất chấp mạo hiểm quay lại sa mạc tìm Ngự Thần Khí có đúng không? Bởi ông cũng giống như Thánh Nữ vậy, cần phải có được một sức mạnh mới!
Mokim nói:
- Cậu đích thực không phải là thằng ngốc, bây giờ hãy chú ý nghe tôi nói.
Lăng Độ Vũ chăm chú nhìn bức vẽ trên cát, chăm chú nghe Mokim giải thích.
***
Hoàng hôn của ba hôm sau, cuối cùng bọn họ cũng đến được Dendin.
Dendin hiện lên giữa sa mạc mênh mông giống như một con thuyền lườn màu xanh trên biển cả mênh mông. Đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ với bước vào phạm vi của ốc đảo.
Các kiến trúc ở đây tụ lại một chỗ, khói bếp bay lên lững lờ, khiến hai kẻ lữ hành đã lâu không thấy hơi người bất giác sinh một cảm giác ấm áp khó có thể hình dung.
Đó là một cảm giác hạnh phúc mơ hồ, khiến con người quên đi hết mọi những gian nan nhọc nhằn cũng những điều bất hạnh.
Hai người lê tấm thân đói khát bước qua tấm biển có đề hai chữ Dendin bằng tiếng Arab, tiến vào thị trấn nhỏ.
Thị trấn này có khoảng ba bốn chục tòa kiến trúc to nhỏ khác nhau, đa phần là theo phong cách Pháp, có lẽ là tàn tích từ thời thuộc địa lưu lại.
Ở đây không có đường phố rõ rệt, bốn phía đều là những chiếc lều vải, những đội vận chuyển hàng hóa tản ra các góc của ốc đảo, tiếng rao hàng huyên náo, người qua kẻ lại nhộn nhịp vô cùng, so với vẻ tĩnh lặng ghê người của sa mạc, thật chẳng khác gì thiên đường với địa ngục.
Những đứa trẻ con ở trần chạy vòng quanh Lăng Độ Vũ, tò mò ngắm nhìn vị khách lạ mặt.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt già cỗi của Mokim trở thành đối tượng cho chúng chỉ trỏ, thì thầm nhỏ to, từng đàn sơn dương thản nhiên đi qua đi lại trước mặt hai người tựa hồ như chẳng hề quan tâm vậy.
Hai người dẫn lạc đà đến bên một hồ nước, đợi chừng hơn một giờ mới tới lượt, họ đổ đầy nước vào các bao da dê mang theo người đồng thời cũng uống no nê một bụng nước.
Sau đó cả hai mới tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, đem số thức ăn còn lại ra ăn.
Lạc đà nhàn nhã gặm cỏ.
Cuộc sống trở nên đầy ý nghĩa.
Lăng Độ Vũ cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước nay hắn chưa từng có.
Mokim cũng khôi phục lại không ít sinh khí.
Lăng Độ Vũ vui vẻ nói:
- Ồ! Ông bạn già! Ông đã nghĩ đến một vấn đề thực tế chưa?
Mokim lắc đầu hỏi:
- Vấn đề gì?
Lăng Độ Vũ nói:
- Trên người ông còn bao nhiêu tiền?
Mokim lắc đầu nói:
- Đều đã bị mấy tên người Dulua vét sạch cả rồi, làm gì còn tiền nữa chứ?
Lăng Độ Vũ cười khổ nói:
- Chúng ta cùng một cảnh ngộ, trên người không xu dính túi, làm sao mua được lương thực và nước uống để đến Mozook bây giờ?
Mokim bật cười vỗ ngực chắn chắn nói:
- Anh bạn trẻ! Cậu có biết rằng trong sa mạc có ba thứ nhất định sẽ bán được hay không? Đó chính là đàn bà, lạc đà và súng. Đưa khẩu súng tự động đó của cậu cho tôi, đảm bảo muốn gì là được đó, thậm chí đổi một người đàn bà về cũng có thể được nữa!
Lăng Độ Vũ cũng bật cười, cao hứng nhìn Mokim khôi phục lại vẻ khôi hài trước đây của lão.
Đoạn, hắn liền đưa khẩu súng cho Mokim đi đổi lấy thức ăn và nước uống.
Một giờ sau, lão ta quay lại nói:
- Mọi việc đều đã làm xong, đi với tôi, sau khi mua nước sạch và thức ăn, chúng ta sẽ lập tức lên đường, tôi cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta!
Lăng Độ Vũ cũng gật đầu đồng ý với lão.
Hai người đến một căn tiệm tường thấp lè tè sơn màu xám, một gã trung niên người Arab bước tới mời chào đon đả:
- Xin mời! Xin mời! Nhà của tôi cũng là nhà của các ngài! Mong cho thánh Ala phù hộ các ngài!
Mokim nói:
- Lương thực đâu?
Gã trung niên cúi người nói:
- Đã để hết trước nhà, toàn bộ đều là loại tốt cả!
Mokim chau mày nói:
- Không phải tôi đã nói anh mang ra ngoài trước rồi hay sao!
Gã trung niên nói:
- Vợ tôi nói như vậy thật là vô lễ. Đối với khách hàng khẳng khái như ngài đây, nhất định phải mời vào nhà uống chén trà chào hỏi. Hãy dắt lạc đà vào trong đi, tôi sẽ cho người an bài thỏa đáng mọi chuyện.
Mokim nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy chuyện này cũng không tốn thời gian là mấy, liền theo gã trung niên bước vào trong nhà.
Lăng Độ Vũ nhún nhún vai đi theo lão.
Trà ngọt Arab, đích thực là thứ linh dược làm tỉnh táo thần trí con người.
Trong nhà khá rộng rãi, chất đầy đủ thứ hàng hóa khác nhau, cả muối cũng có tới hơn hai chục bao, bốc lên những thứ mùi nồng nồng xộc vào mũi.