Lăng Độ Vũ nhảy xuống khỏi taxi, chạy về tòa nhà hành chính của đại học Paris. Đó là chỗ Tiến sĩ Ban Bố cử hành hội chiêu đãi phóng viên. Bây giờ là 11:45, hội chiêu đãi sẽ cử hành vào 12 giờ đúng.
Ngày hôm qua Ban Bố gọi điện cho hắn, khẩn khoản mời mọc hắn tới gặp ông ta trước vào lúc mười một giờ rưỡi, nhưng chuyến bay từ Anh tới chậm, hắn vẫn đến trễ.
Nếu giả sử tìm trên thế giới này mười nhân vật mà trong lòng mình tôn kính nhất, Tiến sĩ Ban Bố nhất định sẽ có mặt trong đó. Lăng Độ Vũ đã trở thành loại người phi phàm huyền thoại, hiểu biết của hắn về văn tự và văn hóa cổ, cơ hồ 80% đến từ Ban Bố.
Hôm qua vì vội vã, trong điện thoại Tiến sĩ Ban Bố gọi cho hắn từ Tel Aviv, Israel có đề cập tới phát hiện có tính đột phá đối với Atlantis, đáng tiếc thời gian không cho phép hắn hỏi thêm chút nào.
Đối với Atlantis, Lăng Độ Vũ tuy không thể rõ bằng Ban Bố đã trút hết tinh lực cả đời vào đó, nhưng hắn cũng có hứng thú nồng nhiệt và hiểu biết sâu sắc.
Người đầu tiên nói về sự tồn tại của Atlantis, ý nói “Đại Tây Quốc” là Plato, trong quyển đối thoại giữa Timeat và Criton, đã miêu tả kĩ lưỡng sự tồn tại của đất nước từng có nền văn minh phát triển cao độ, văn hóa rực rỡ, và hàng ngàn vạn nhân khẩu, chìm vào trong Đại Tây Dương theo châu Đại Tây trong một đại tai nạn chưa từng có trong lịch sử, ngàn năm phong lưu, hủy trong sớm tối. Từ đó, Atlantis liền như u linh, vang vọng trong lòng người, truyền từ đời này tới đời khác, mỗi đời đều được người trí thức lục soát, có lúc mang hi vọng, có lúc mang thất vọng và nản chí.
Hiện tại Tiến sĩ Ban Bố cuối cùng cũng có đột phá kinh người, điều này khiến hắn vứt bỏ tất cả, vội vàng đuổi tới.
Xe đậu trước tòa nhà hành chính, đại bộ phận đều có logo của đài truyền hình, chứng tỏ buổi chiêu đãi phóng viên này đã tạo ra sự chấn động trong giới truyền thông, với uy tín của Ban Bố trên lĩnh vực văn hóa cổ này, mỗi một nét mặt, mỗi một câu nói, đều sẽ bị những phương tiện tiên tiến nhất ghi lại vào lịch sử, thông qua vệ tinh truyền thông, hiện lên màn hình TV của mỗi gia đình, in lên trang nhất mỗi tờ báo.
Lăng Độ Vũ né tránh hành lang chật ních phóng viên, từ một cửa hông lách vào phòng nghỉ sau phòng hội nghị nơi diễn ra buổi chiêu đãi phóng viên. Đây là chỉ thị của Ban Bố cho hắn để dự phòng tình trạng hội chiêu đãi rầm rộ.
Cảnh náo nhiệt trong phòng nghỉ không chịu kém chút nào so với bên ngoài, Lăng Độ Vũ rẽ dòng người bao quanh, nhìn thấy được Tiến sĩ Ban Bố.
Ông ta ngồi trên ghế, trên đầu gối để cái cặp màu đen, một cái khóa nối giữa tay trái ông và cái cặp, khiến người ta nghĩ rằng bên trong cặp tất có tài liệu quan trọng. Ban Bố mặt mày mệt mỏi, nhưng bị thần sắc hưng phấn che đậy.
Khi Lăng Độ Vũ nhìn về phía ông, ông cũng đang nhìn về phía Lăng Độ Vũ.
Trong đôi mắt đầy tia máu của Ban Bố lộ ra thần sắc kì dị khó hình dung nổi, “A!” một tiếng, đứng lên, rẽ mọi người, một tay ôm chặt cái cặp, giống như trong đó có đồ gốm dễ vỡ giá trị liên thành, tay kia kích động nắm lấy cánh tay Lăng Độ Vũ, kéo hắn tới một góc yên tĩnh.
Lăng Độ Vũ hơi bối rối vì cướp Ban Bố ra khỏi đám người đang vây quanh, hỏi: “Không thể chờ đến sau hội chiêu đãi phóng viên rồi nói được sao?”
Trong mắt Tiến sĩ Ban Bố lướt qua vẻ lo âu, thì thầm nói: “Anh là người đầu tiên tôi nói chuyện này, một mặt là vì tôi tuyệt đối tin tưởng anh, thứ nữa là không ai có khả năng ứng phó với nguy hiểm và những vật siêu tự nhiên bằng anh.”
Lăng Độ Vũ cau mày hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Hắn thật không nghĩ ra, khai quật khảo cổ làm sao lại có nguy hiểm? Cái gì mà có liên quan đến vật siêu tự nhiên? Chẳng lẽ xúc phạm đến trớ chú của vua chúa thời xưa?
Trong mắt Tiến sĩ Ban Bố lộ ra vẻ kinh hoảng, đang định nói, một thanh âm bất ngờ bỗng cắt ngang lời ông.
“Tiến sĩ Ban Bố!”
Hai người nhìn về hướng thanh âm.
Người đến tuổi chừng năm sáu mươi, thân hình khôi ngô hơi mập, mặc bộ đồ tây màu lam thẫm phẳng phiu, bên ngoài khoác áo khoác trắng dài quá gối, khuỷu tay phải kẹp một cây gậy, đầu đội mũ cao, môi trên để râu dày, tướng mạo đường đường, đôi mắt sáng ngời có thần, bộ dạng đại chính trị gia điển hình cho thân sĩ Anh quốc tác phong bảo thủ. Phía sau ông ta có hai đại hán lực lưỡng đi theo, xem ra là vệ sĩ.
Tiến sĩ Ban Bố ngạc nhiên nói: “Tôn Bách Thân tước sĩ!”
Lăng Độ Vũ tuy không quen thuộc giới khảo cổ, nhưng cũng từng nghe qua tên Tôn Bách Thân, đây là một cái tên vang dội thường liên quan tới viện bảo tàng, sưu tập văn vật danh tiếng, ngân sách khảo cổ, cũng là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong chính giới của Anh.
Tôn Bách Thân đi thẳng tới trước mặt Ban Bố, ánh mắt chỉ chăm chú trên mặt Ban Bố, dường như Lăng Độ Vũ không hề tồn tại vậy. Lăng Độ Vũ cảm thấy lão thuộc đại dân tộc chủ nghĩa, càng không thấy người phương đông thuận mắt, còn như có phải như vậy thật không thì phải do thời gian làm chứng rồi. Bất quá đối với loại người có giác quan thứ sáu như Lăng Độ Vũ đây mà nói, trực giác chính xác hơn tư duy lý tính nhiều.
Tôn Bách Thân ngạo mạn nói: “Tiến sĩ Ban Bố, tôi không biết ông đang làm trò quỷ gì? Giả sử như ông không thể đưa ra chứng cứ có giá trị, chứng minh sự tồn tại của Atlantis, trên giới khảo cổ ông sẽ triệt để xong đời.” Lão vung tay phải, làm bộ bị gạt xuống.
Tiến sĩ Ban Bố không bị giọng điệu không khách khí của lão chọc giận chút nào, bình tĩnh nói: “Tôi biết ông trước giờ không tin tưởng sự tồn tại của Atlantis, cũng giống như thiên kiến và chấp trước mà mỗi người đều có không cách nào tránh khỏi vậy, thế nhưng, Tôn Bách Thân tước sĩ, sự thật chỉ có một.” Ông ta dùng tay phải đập lên cái cặp kêu “bộp”, đáp lại hiệu tay của Tôn Bách Thân: “Chính là ở trong này!”
Tôn Bách Thân cả đời đều ở đỉnh cao tài thế quyền lực, đâu đã từng bị người cãi vã thế này, nhưng lão lại là người rất khôn ngoan, chỉ là sắc mặt trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh băng: “Hi vọng lần nay ông không nói xạo, tuy rằng hai năm nay ông luôn như vậy.”
Với sự tu dưỡng của Tiến sĩ Ban Bố cũng không chịu nổi sự chế giễu như vậy, tức giận nói: “Ông nói gì đấy?”
Tôn Bách Thân nói: “Ông đã tiêu tốn gấp bảy lần kinh phí khai quật ban đầu mà ông đề nghị với hội khảo cổ quốc tế, xem thử ông đào được thứ gì, Atlantis? Hàng ngàn năm nay, tới một cái bóng cũng không có, sự thật đã nói với chúng tôi, đó là chuyện thần thoại giả dối do Plato sáng tác ra.” Giọng lão càng lúc càng lớn, những người đang hưng phấn xung quanh cũng chú ý tới bầu không khí đầy mùi thuốc súng này, trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, chỉ còn giọng hồn hậu của Tôn Bách Thân vang vọng trong không khí.
Lăng Độ Vũ cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi, Tôn Bách Thân tước sĩ này là người của hội khảo cổ quốc tế, một mặt bất mãn về tiến triển khai quật của Ban Bố, thêm nữa không tin sự tồn tại của Atlantis, cho nên nghi ngờ Ban Bố giả thần giả quỷ để gom góp kinh phí tiếp tục khai quật. Những chuyện này với thân phận một người ngoài cuộc như hắn, đúng là rất khó nhúng tay vào.
Tiến sĩ Ban Bố trái lại bình tĩnh trở lại, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười cao thâm mạc trắc, nhìn cổ tay, lạnh nhạt nói: “Thời gian của buổi chiêu đãi phóng viên tới rồi. Ông sẽ không bỏ qua cơ hội làm nhục tôi trước toàn thế giới chứ.” Ánh mắt ông ta chuyển tới Lăng Độ Vũ, nói: “Đến đây, chúng ta đi thôi.” Rồi hiên ngang coi thường ánh mắt mạnh mẽ của Tôn Bách Thân, đi thẳng tới cửa hông của phòng hội nghị.
Phòng hội nghị đầy người, khi Tiến sĩ Ban Bố bước lên bục cao nhất, tới trước những microphone dày như rừng, tiếng ồn ào như bị tắt volume, thay bằng tiếng máy chụp ảnh, ánh sáng và tiếng đèn flash.
Lăng Độ Vũ né qua một bên để tránh giọng khách át giọng chủ, cướp mất sự nổi bật của Tiến sĩ Ban Bố, đám người Tôn Bách Thân cũng vào hội trường bằng cùng một cửa, tản vào những góc vẫn còn chỗ chen.
Tiến sĩ Ban Bố đứng trên bục giảng, trở thành tiêu điểm cho mọi người.
Trong ánh đèn chiếu, đôi mắt híp lại vì mệt mỏi của Ban Bố nhìn quanh những người đang chờ đợi.
Toàn trường im lặng như tờ, yên lặng chờ đợi mọi thứ có liên quan đến nền văn minh vĩ đại sau hơn vạn năm chìm khuất, Atlantis.
Tiến sĩ Ban Bố ho khan một tiếng, thông cổ họng, nghiêm mặt cao giọng nói: “Các vị đồng sự, các bằng hữu trong giới báo chí, rất cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay.” Ông ngừng lại, ngực cấp tốc nhấp nhô, tỏ rõ sự khẩn trương của ông, qua một lúc mới bình tĩnh lại, trong sự chờ đợi của mọi người, nói tiếp: “Đây là thời khắc có tính lịch sử, ở đây tôi muốn nói với các vị thân sĩ thục nữ, chứng cứ vô cùng xác thực liên quan đến Atlantis, ở đây, Atlantis không còn là một giấc mộng đã mất nữa, mà là sự thật sống động.”
Nói tới đây, Tiến sĩ Ban Bố giơ cao cái cặp bên tay trái lên, cái khóa bạc lấp lóe ánh sáng chói mắt dưới đèn.
Lúc này không còn ai hoài nghi trong cặp có tài liệu mấu chốt liên quan tới Atlantis hay không nữa. Nhưng đó sẽ là thứ gì?
Giữa mọi người xao động và thầm thì một trận.
Lăng Độ Vũ đã cảm thấy tự hào vì Ban Bố, mặt khác cũng hơi lo lắng, sợ đúng như Tôn Bách Thân nói, chứng cứ mà Ban Bố lấy ra một chứng cứ giống thật mà giả về Atlantis.
Ban Bố nắm giữ tình cảm toàn trường, mỗi người đều chờ đợi chứng cứ mới lạ khác thường có thể thay đổi cả lịch sử văn minh.
Lăng Độ Vũ hít sâu một hơi, đè nén tâm tình như sóng dữ xuống, kiên nhẫn chờ đợi, đúng lúc này, một loại cảm giác không tầm thường chảy vào thần kinh linh mẫn gấp trăm lần người thường của hắn.
Từ nhỏ khổ luyện Yoga, ngồi thiền, khiến hắn có giác quan siêu tự nhiên, giác quan này hiện đang cảnh báo hắn.
Đó là tín hiệu báo nguy hiểm.
Hắn theo phản xạ có điều kiện quay lại nhìn gần hai trăm khách trong hội trường, vừa khéo tóm được một tình cảnh khiến hắn kinh hãi muốn chết.
Trong những tầng chỗ ngồi cao gần cửa, một vật thể đen bóng lấp lánh giơ cao lên, loại vật thể đó giống như súng lục, chỉ là miệng súng gắn vào một cái ống tròn to hơn nòng súng nhiều.
Lăng Độ Vũ toàn thân chấn động, đang lúc muốn hành động.
“Ầm!”
Ánh lửa chớp lên, ống tròn rời miệng súng, chớp mắt đã vượt qua khoảng cách hai mươi mấy mét giữa miệng súng và Tiến sĩ Ban Bố.
Tiếng phá không lấn át mọi thanh âm khác.
Trong lúc mọi người đang ngạc nhiên, cái ống đó đã “phập” một tiếng, cắm vào trước ngực Tiến sĩ Ban Bố đang giơ cao cái cặp.
Mọi chuyện phát sinh nhanh tới mức mắt người cơ hồ không theo kịp.
“Bùng!”
Cả người Ban Bố bay lên như con diều đứt dây, khi sống lưng ông còn chưa đụng vào bàn viết sau lưng, đã nổ thành một đám lửa cháy phừng phừng.
“Bịch!”
Ban Bố ngã va vào bức tường sau lưng, trong sát na trước lúc chết, ông vung tay lên một cái, muốn ném cái cặp đã biến thành một đám lửa, thế nhưng do cái khóa xích, cái cặp sắp bay ra lại quay về, theo sự co lại của tay ông, nặng nề đập lên ngọn lửa đang bốc trên người, bùng lên một đám hoa lửa.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, khiến mấy trăm học giả và người trong giới truyền thông tới tham dự chỉ có thể rung động sợ hãi trơ mắt nhìn cảnh tượng thảm liệt xảy ra, đến tiếng kêu sợ hãi cũng không kịp phát ra.
Phản ứng của Lăng Độ Vũ nhanh hơn một bước so với bất kì người nào, trong lúc Ban Bố trúng đạn, hắn đã xông về phía Ban Bố, khi cái cặp biến thành đống lửa đó đập lại lên người Ban Bố, khoảng cách giữa hắn và Ban Bố chỉ có bốn mét, áo ngoài đã cởi xuống trên tay, trong khi muốn chụp lên người Ban Bố, do cái cặp đập lên người làm bắn lửa ra, cuốn tới hắn, “bùng!”, áo ngoài của Lăng Độ Vũ liền bốc cháy, mắt thấy Lăng Độ Vũ sắp bị cuốn luôn vào lửa, hắn quát mạnh một tiếng, ngã nghiêng ra đất theo phản xạ, từ bên cạnh thân thể đã biến thành đám cháy của Ban Bố lăn ra.
Lăng Độ Vũ biết Ban Bố đã xong rồi, cho dù lúc này có thể dập tắt lửa ngay, nhưng cũng chỉ có thể giúp Ban Bố giãy giụa trước tử thần vài tiếng đồng hồ thôi.
Đốm lửa rơi lung tung trên bục, dưới bục, tiếp tục bốc cháy.
Phòng hội nghị liền rơi vào trong sự cuồng loạn tâm thần.
Tiếng thét, tiếng ghế ngã, tiếng va chạm trộn lẫn vào nhau, Lăng Độ Vũ quay đầu nhìn về hướng thích khách, trong đám người đang liều mạng bỏ chạy, bóng đồ tây cao lớn của thích khách lách ra ngoài cửa.
Trái lại Tôn Bách Thân là trấn định nhất, không biết kiếm đâu ra một cái bình chữa cháy, mở công tắc, chất lỏng hóa học màu trắng phun ào ào về hướng Ban Bố.
Bất quá đã không thể vãn hồi mạng sống của Ban Bố, khi mặt ngoài của thân thể bị phỏng bảy mươi phần trăm trở lên, người ta sẽ không sống được nữa.
Lăng Độ Vũ đẩy cánh cửa hông vừa rồi tiến vào hội trường đánh “bịch”, xông ra ngoài.
Nhất định phải tóm được thích khách lấy mạng đó.
Trong sát na Lăng Độ Vũ phát huy thể năng tới trình độ cao nhất.
Hắn xông qua hành lang như một cơn lốc, len vào con đường tới hội trường, rồi chạy về cánh cổng hướng ra vườn trường, đảo mắt một cái, hắn đã chạy ra bậc thềm bằng đá chan hòa ánh sáng của tòa nhà hành chính.
Trước tòa nhà vẫn đậu đầy những xe tới tham gia hội chiêu đãi phóng viên, nhưng Lăng Độ Vũ cảm thấy hoàn toàn không giống, tâm tình của hắn đã từ trên thiên đường rơi xuống mười tám tầng địa ngục.
Một nam tử vạm vỡ mặc đồ tây màu đen đang nhanh chóng chạy xuống hai tầng bậc thềm của tòa nhà hành chính, mắt thấy hắn muốn chạy vào giữa đám học sinh đang sưởi nắng và ăn cơm trưa khắp nơi.
Lăng Độ Vũ tung mình lên, vượt qua mười mấy bậc cấp, khi chân đặt xuống bậc cấp thứ một phần tư tính từ trên xuống, thân thể tráng kiện linh hoạt như con báo dốm quay hai trăm sáu mươi độ trên không, bổ nhào một cái, đã lao đến khoảng không sau lưng đại hán đó.
Đại hán đó cũng là người linh mẫn, cảm giác được nên xoay người nhìn lại, tay cầm súng hạng nặng giơ lên, đáng tiếc hắn đã tính sai, cho rằng người đuổi theo từ trên thềm đá chạy xuống, khi hắn kinh hãi phát hiện ra có người từ trên không bay xuống, cơ hội chế địch đã trôi qua cái vèo.
“Binh!”
Cái đầu cứng rắn của Lăng Độ Vũ đập lên mặt tên kia.
Khẩu súng trong tay đại hán tuột rơi xuống đất, hai tay Lăng Độ Vũ đồng thời quấn lấy cổ hắn, khuỷu tay trước ép chặt lấy yết hầu, đồng thời mượn lực bay tới, kéo đại hán đó lăn xuống đất.
Thoạt nhìn hai người giống như quấn lấy vật lộn, thật ra Lăng Độ Vũ đã khống chế đại cục, chỉ vẻn vẹn một cú đụng mạnh lúc đầu đã khiến đại hắn mất đi sức phản kháng, tiến vào trạng thái nửa hôn mê.
Lăng Độ Vũ bò dậy trước tiên, bẻ quặt tay của thích khách ra sau lưng, đang muốn mở giây nịt trói lại, bỗng nhiên ngẩn ra.
Chỉ thấy đại hán đang ở trạng thái nửa hôn mê đó, hai tay trái phải đều thiếu mất đường sinh mệnh. Phải biết bàn tay của đại đa số người đều có ba đường, từ khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ chạy qua bàn tay theo hình chữ “xuyên” (川), đường sinh mệnh chạy xuống cổ tay, nằm gần ngón cái nhất. Trừ phi “chặt tay”, ba đường biến thành một đường, vắt qua lòng bàn tay, nhưng bàn tay đại hán này rõ ràng có đường trí tuệ và đường tình cảm, chỉ thiếu có duy nhất đường sinh mệnh, tình hình này có thể nói là chưa từng thấy qua.
Lăng Độ Vũ đang muốn suy nghĩ.
Tiếng vỏ lốp xe ma sát với mặt đường nhựa vang lên “két két” từ phía xa đằng sau.
Lăng Độ Vũ đang ở tình trạng cảnh giới cao độ, nghe tiếng liền quay nhanh lại nhìn.
Họng súng.
Một chiếc xe thùng to màu đen đang từ khúc cua quanh lại, hai đại hán mang kính đen từ cửa sổ phía sau thò người ra, tay cầm vũ khí tự động đen ngòm.
Sinh tử quyết định trong sát na.
Lăng Độ Vũ lôi đại hán đó dậy, chắn trước thân mình. Chỉ cần đối phương ném chuột sợ vỡ đồ, hắn liền có thể kéo con tin vào sau chiếc xe ngừng gần đó.
“Tạch tạch tạch!”
Tiếng nổ chết chóc của vũ khí tự động vang ầm ĩ.
Lăng Độ Vũ theo phản xạ đẩy đại hán về phía trước, đồng thời né qua bên cạnh, đụng vào một chiếc xe tư nhân cái “bịch”.
Đại hán run rẩy như một món đồ chơi trong máu bắn tung tóe, lực xung kích của đạn khiến hắn vốn đang bổ tới trước lại bật ngửa ra sau, nhất thời thành