Lăng Độ Vũ lái xe jeep theo con đường quốc lộ dọc Hằng hà, hướng tới Varanasi. Sáng sớm, không khí muôn phần thanh tân, hôm nay là ngày thứ hai trên xe, phỏng chừng tầm 4 giờ chiều, thì có thể tới được thành, nơi tối thần thành trong lòng mỗi giáo đồ Ấn Độ.
Hằng hà khởi nguyên từ sườn phía nam dãy Himalaya, băng qua những núi băng, băng hà hòa tan thành nước, cùng với mùa mưa Ấn Độ, tạo thành Hằng hà từng dòng chảy lớn nhỏ, cuồn cuộn không dứt, cho nên tại Tây Nam, khoảng từ tháng năm tới tháng chín mùa mưa, mực nước dâng cao mãnh liệt, thường xuyên phát sinh ngập lụt, từ tháng một tới tháng năm mùa khô, lưu lượng kịch giảm. Hằng hà với loại tính cách bất ổn định, cũng quyết định tính cách người Ấn Độ hết lòng tin theo thiên mệnh, ở từng mức độ thậm chí là có điểm an phận, tuân theo mệnh vận an bài.
Lúc này là giữa tháng tám, thời gian mà mùa mưa Ấn Độ ‘thịnh nộ’. Đêm qua mới một tràng mưa lớn, đường đất lầy lội, may là xe Jeep của Lăng Độ Vũ tính năng cực tốt. Đương nhiên vẫn tránh không được muôn vàn khổ sở, bất quá tâm tình của hắn lại tương đối thoải mái.
Ở đây không giống như New Deihi, người thái đông đúc, nông thôn kinh tế nhiều năm suy giảm, dẫn tới đại bộ phận người Ấn Độ đổ về thành thị, yêu cầu về việc làm tăng cao, trên đường đầy những dân lang thang cùng bần dân nghèo khổ, khiến hắn phi thường thấy ngột ngạt.
Gồm cả những sự phiền toái, hai tuần nay vì đại kế khai quật của Trầm Linh bận đến thở không ra hơi. Ngày này giao nhận những tất cả những khí tài cần thiết đều đã ổn thỏa, người cũng vì thế mà rảnh rỗi thư thái.
Chu Mộc Nã nước sông xanh triệt một màu, ở phía trái uốn lượn cuộn trào, gần xa là một phiến thông xanh, khiến cho hắn cõi lòng rộng mở, như sáng bừng lên.
Xe Jeep với hơn 60 dặm/giờ mà đi, ở điều kiện đường xá thế này, chính đã là tốc độ tối cao, gặp những đoạn đường bấp bênh, chiếc xe còn muốn giảm tốc lại. Giao thông trên đường cũng may là không nhộn nhịp, gặp đa phần chỉ là những xe tải lớn chở hàng, cũng có những phương tiện giao thông nguyên thủy là xe voi kéo. Ấn Độ phương tiện lữ hành tối thuận tiện là tàu hỏa, nước này có hệ thống đường sắt tối dày đặc cùng dài nhất trên thế giới. Đáng tiếc lại không phải là tối tiên tiến, quản lý cũng không hoàn thiện, tai nạn không ngày nào không có.
Sông Chu Mộc Nã cùng Hằng hà, cùng theo hướng Bắc - Đông Nam, trước khi tới Varanasi, thì ở phía tây một thành phố khác là Allahabad, Chu Mộc Hà một dòng xanh triệt, cùng dòng Hằng Hà đục nâu hội hợp, hình thành dòng chảy thập phần tách biệt, rồi mới từ từ hòa trộn vào nhau, với mãnh liệt khí thế chảy tới thánh địa tông giáo Varanasi – cũng là điểm cuối hành trình của Lăng Độ Vũ.
12:00 cùng ngày, mặt trời chính ngọ, xe Jeep của hắn đã băng qua Alllahabad, so với dự định thì muộn hơn 2 giờ, nơi đến còn cần hơn 5 giờ hành trình, kế hoạch của hắn là hi vọng tới được điểm khai thác của Trầm Linh trước khi trời tối.
Tinh thần lại chuyển nhớ tới Trác Sở Viên.
Nàng rất là hiểu, không trách hắn thất ước, còn đặc biệt vì hắn mà đi Thụy Sĩ một chuyến, tới hộ khẩu bí mật của Ba Cực, điều hành chuyển hai trăm triệu đô Mỹ, cung cấp cho bọn hắn. Bất quá hắn cự tuyệt yêu cầu tới Ấn Độ của nàng, từ thái độ Trầm Linh có thể thấy, chuyện này nhất định hung hiểm phi thường.
Lăng Độ Vũ đạp mạnh phanh, xe Jeep đột nhiên như nảy lên, một đàn bò thảnh thơi nhàn nhã, băng ngang qua xe hắn.
Ấn Độ là nước có nhiều trâu bò nhất trên thế giới, đạt tới ba trăm triệu con, chỉ kém hơn một chút nửa số dân.
Trong mắt giáo đồ Ấn Độ giáo[1], trâu bò là tượng trưng cho sự sinh sôi, Hằng hằ được cho là thanh tuyền từ trong miệng trâu chảy ra, đương nhiên cũng là thánh khiết vô cùng.
Đợi đàn bò đi qua, trì hoãn tầm mười lăm phút, Lăng Độ Vũ tiếp tục hành trình, hắn nhiều ít thì có lo lắng, không thể tới Varanasi trước 5:00 giờ, hắn liền không thể tại trước khi trời tối đến được doanh địa[2] khai thác. Thứ nhất là từ Varanasi tới doanh địa còn cần một khoảng thời gian chạy xe, nguyên nhân khác là nơi khai thác hẻo lánh, ngay cả dù có bản đồ Trầm Linh cho hắn, cũng không phải dễ dàng tìm được như vậy.
Hoặc là phải thay đổi hành trình. Đêm nay ở lại Varanasi, sáng mai mới xuất phát tới hội họp cùng Trầm Linh.
Đang lúc hoàng hôn, thánh thành Varanasi đã ẩn hiện tại phía trước, trong ánh hoàng hôn, mênh mang một vẻ trang nghiêm.
Trên đường người đi lại càng lúc càng nhiều. Đại bộ phân đều là hướng Thánh thành tiến tới, bọn họ thần sắc đoan chính, tràn ngập biểu tình hướng về nơi đấy, khiến cho tốc độ của hắn càng thong thả.
Có chút người Ấn Độ lại tụ thành từng đoàn quỳ xuống, lê chậm như sên hướng phía thánh thành mà đến.
Lăng Độ Vũ đối với tình cảnh này nổi lên cảm giác quen thuộc.
Lúc nhỏ ở Tây Tạng, các hành hương giả, tràn ngập tại trên các con đường lớn nhỏ đi thông cung điện Potala[3].
Varanasi nằm tại trung du Hằng Hà, là giữa hai dòng sông ‘Wala Na[4]’ cùng ‘Assi[5]’. Ấn Độ giáo đồ coi nơi đây là địa phương tối tiếp cận thần thánh, trong cuộc đời ít nhất tới nơi này hành hương một lần, nếu càng hơn thế là quy thiên[6] ở đây, thì càng mông thần quyến sủng. Phía bắc thành phố Sarnath[7] tục truyền là địa phương Thích Già Mâu Ni[8] (Buddha) giảng đạo, cho nên Varanasi còn được xưng là “Ấn Độ chi quang.”
Vượt qua dặm đường hơn ba cây, đi mất hơn một giờ, xe Jeep của Lăng Độ Vũ chậm rãi vào thành.
18:00 chiều, nhật chiếu tây sơn. Trong thành người nhiều, trâu bò nhiều, trên đường xe bò lại càng đông đúc, Lăng Độ Vũ từng tấc từng tấc đi tới, thời gian thật bất xảo, lại có thể gặp đúng ngày đại tiết gì đấy.
Thánh thành không hổ là trung tâm tông giáo Ấn Độ, cứ ngàn bước lại thấy một chùa miếu cổ kính, phong vị xưa cổ, thạch điêu tinh mỹ, dạt dào bầu không khí thần thánh, như chỉnh thể hình ảnh thu nhỏ của cả văn minh Ấn Độ.
Khí vị nhang đèn, mêng mang trong không khí.
Đường lớn hẻm nhỏ, đầy các vật kỷ niệm mang các loại sắc thái tông giáo, thanh âm rao bán, cò kè mặc cả, hết sức nhộn nhịp. Ấn Độ dân địa phương đã nhiều, lại thêm các du khách mộ danh mà tới, càng là náo nhiệt.
Xe của Lăng Độ Vũ, đi ngay phía sau hai đoàn xe của du khách Nhật Bản, một đám người Ấn Độ, theo sát bên xe, chờ thời khắc du khách xuống xe.
Nhiều lần khổ cực, Lăng Độ Vũ đã chuyển ra được con đường men theo Thánh Hà, thì lại càng kêu khổ không thôi, vừa rồi xe còn nhích lên được chút, nơi này lại là hoàn toàn không thể di động.
Bên trái là Hằng Hà mênh mông thoáng đãng, từng bến đò tiếp từng bến, vươn dài ra giữa dòng nước nâu đỏ Thánh hà. Lúc này là hàng nghìn giáo đồ bản thổ, ngâm tẩm, tẩy thân trong “Thánh thủy.”
Có chút người dáng thầy tu, đứng tại trên bến đồ tụng kinh văn, chúng giáo đồ kính cẩn, từ phụ lão tới trẻ con, theo từng bước nơi thềm đá xuống dần trong làn nước.
Ngâm mình tại thánh thủy, chúng giáo đồ thi lễ cúng bái, hơn nữa tiếng nhạc thanh từ những chùa miếu gần đấy, hỗn hợp cùng tiếng tụng kinh của các giáo đồ đắm chìm trong làn nước, rất có một phen kích tình.
Lăng Độ Vũ chú ý tới những tín đồ sau khi ‘tẩy rửa’ rời khỏi con sông, trong tay cầm thêm một bình lớn đựng Thánh thủy, hẳn là còn có nghi thức tế bái. Bất quá hắn hi vọng chúng giáo đồ không nên cho Thánh thủy vào bụng, bởi vì từ bề ngoài mà xem, thánh thủy ô uế phi thường.
Hết thảy Ấn Độ, đều là vì tông giáo mà tồn tại. Lăng Độ Vũ lắc đầu, thầm nghĩ địa linh nhân kiệt, Ấn Độ dưới sơn xuyên phong thủy ảnh hưởng, biến thành dân tộc cuồng nhiệt với tông giáo như vậy.
Phía trước đám người một trận rối loạn, mơ hồ trong đó thấy được một đoàn tín đồ, tháp tùng một cá nhân, từ bờ sông, hướng theo phương Lăng Độ Vũ đang mắc kẹt đi tới.
Những người cạnh bên tới tấp cúng bái, người tới đương nhiên là lĩnh tụ tông giáo được hết mực tôn sùng.
Đoàn người gần gần tiếp cận, Lăng Độ Vũ vận đủ mục lực, chỉ thấy dẫn đầu đoàn lữ hành, là một lão giả ý khí hiên ngang, thân hình gầy mà thẳng cao.
Lão đi qua địa phương nào, tất cả mọi người đều cúi xuống bái phục.
Lão xem ra rất già, ít nhất đã ngoài tám mươi tuổi, song nhìn bước tiến cùng tinh thần, lại khiến người cảm thấy tinh lực dồi dào, tràn ngập sức sống thanh niên.
Thân thể ngăm đen, chỉ đeo một chiếc khố nơi hạ thân, người để trần, đặc biệt là bụng cùng chân là màu đỏ, nâu của bùn, khiến người liên tưởng tới lão vừa rồi tiến hành nghi thức tẩy rửa trong Thánh hà.
Lão nhân không có khăn trùm đầu, tóc khá dài, tại đỉnh đầu thành một búi, giống như đính một chụp mũ trên đầu, tươi sáng chói mắt, trên môi cùng dưới cằm, râu thô dày xoắn quấn nâu nhạt, nhìn lên cốt cách tráng kiện hữu lực, một đôi mắt cũng là thanh triệt ôn hòa, trong ánh nhìn sáng hiện nét tinh sảo.
Đi tới thì có hơn ngàn người, nhưng Lăng Độ Vũ vừa liếc thấy lão, ánh mắt tái không thể thoát ra.
Thần thái phong phạm của lão hoàn toàn hấp dẫn tâm thần Lăng Độ Vũ. Hắn cảm ứng được lực lượng tinh thần khổng lồ vô cùng của lão.
Lão giả đi tới bên trái Lăng Độ Vũ 10 yard, vòng thân, thẳng tắp ngay hướng xe Jeep của Lăng Độ Vũ đi đến.
Lăng Độ Vũ lại càng giật nảy.
Lão giả là đứng đầu đoàn người, dưới lão đái động, đám người nguyên lai đi theo lão, thành ra hướng chiếc xe của Lăng Độ Vũ mà tới.
Lăng Độ Vũ không giải thích được nhìn lão cùng đoàn người tháp tùng mà tới, bọn họ thành một hình tam giác từ từ tiếp cận, mà đỉnh tam giác, chính là lão giả khí phách nhiếp nhân. Lão giả vẫn đi cho tới trước cửa xe Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ hạ tấm thủy tinh, nhìn lão giả tại ngoài xe. Hắn phát giác hoàn toàn không có được tư tưởng gì.
Tâm linh của hắn như là một mảnh hư bạch, cũng lại vô cùng tràn đầy.
Lão giả ánh mắt thâm thúy vô cùng, như biển rộng vô biên vô bờ, lấp lóe quang mang trí tuệ, như xuyên thấu vào thâm sâu nội tâm Lăng Độ Vũ.
Tại lão vừa thoáng nhìn, Lăng Độ Vũ cảm giác cả thân thể xích lõa[9], hình như không có điều gì có thể ẩn dấu dưới mắt lão.
Lăng Độ Vũ tự là bất phàm, cũng có chút ứng phó không kịp.
Lão giả nét mặt lộ ra vẻ cười hiền từ động lòng người, thanh âm trầm thấp hùng tráng, theo Tạng ngữ[10] mà Lăng Độ Vũ tối quen thuộc cất tiếng: “Huynh đệ của thần! Thần hội để chúng ta gặp lại!”
Lăng Độ Vũ nghe được thanh âm trái tim mình cấp tốc nhảy lên.
Lão giả khuôn mặt nghiêm nghị, ngẩng đầu vọng nhìn không trung, tâm thần cũng bay tới vô hạn thiên ngoại, một hồi lâu mới tiếp dẫn đám người, trở lại nguyên lộ, dần dần đi xa.
Lăng Độ Vũ ánh mắt truy theo, tầm mắt lại đã bị người đông mật như kiến ngăn cản, tái nhìn không thấy cử động kì quái gì của lão giả, bốn phía mọi người kỳ dị ánh mắt đều hướng tới Lăng Độ Vũ, hắn nghe được trong đám người đấy, có người nói: “Kỳ quái, Lan Đặc Nạp thánh giả trước tới nay không có cử động như vậy.”
Xe lại tiếp tục lăn bánh không trở ngại, xem ra là vì đoàn người vừa rồi thông qua quốc lộ, trở tắc tới giao thông.
Lăng Độ Vũ theo phản xạ điều kiện lái xe, trong lòng nhưng lại đắm chìm trong suy nghĩ về Lan Đặc Nạp Thánh giả.
Lão đến tột cùng là có ý tứ gì? Lão nhìn trúng điều gì ở Lăng Độ Vũ?
Xe chạy được nửa giờ, đi tới một khách sạn năm sao ven sông.
Đêm nay, hắn phải ở chỗ này nghỉ ngơi rồi!
Một giờ sau, Lăng Độ Vũ rửa mặt xong, mặc một chiếc bò mỏng, đi đến nhà hàng trong khách sạn.
Lăng Độ Vũ thoải mái bước vòa cửa, một người tiếp tân chào đón: “Tiên sinh, đã đặt bàn hay không?”
Lăng Độ Vũ lắc đầu.
Người hầu bàn nổi lên biểu tình xin lỗi, lễ phép nói: “Ngài có thể đợi một hồi được không?”
Lăng Độ Vũ đang định trả lời, một quản lý đã tới hỏi: “Ngài phải chăng là Lăng Độ Vũ tiên sinh?”
Lăng Độ Vũ có chút kinh ngạc gật đầu.
Quản lý tươi cười khom người nói: “Quý hữu đang tại quý tân phòng chờ ngài, xin mời theo tôi!” Nói rồi dẫn đường đi trước.
Lăng Độ Vũ trời không sợ đất không sợ, không chút do dự bước cùng, trong lòng tự hỏi: sẽ là ai chứ? Chẳng lẽ là Trầm Linh? Hắn hẳn là không thể thoát ra khỏi núi việc khai thác, nhàn rỗi mà đến nhà hàng để gây cho hắn sự kinh hỉ này.
Quản lý dẫn hắn tới một gian phòng cách biệt, một chiếc bàn dài, hai đầu thắp nến, bộ đồ ăn bằng bạc, ở giữa là lọ hoa tươi, không khí một bầu lãng mạn.
Bàn dài, chủ vị tại một đầu. Ngồi ở đấy là nữ tử với hoa phục Ấn Độ truyền thống.
Lăng Độ Vũ vừa thấy, thì ngạc nhiên, hỏi: “Gì? Là cô?”
Nữ tử nét mặt lạnh thanh tú, thu hồi vẻ tươi cười động lòng người lại, nói: “Mời ngồi!”
Nguyên lai đúng là nắm trong tay mấy đổ trường lớn, được xưng Đại tiểu thư, Hải Lam Na.
Lăng Độ Vũ không chút khách khí ngồi ở một chiếc ghế, nhìn tới chỗ Hải Lam Na.
Hải Lam Na đầu chít khăn lam sắc, phối với chiếc quần lụa hoa mỏng màu xanh nước, dưới ánh nến chập chờn, thần bí không thể tả.
Hải Lam Na thản nhiên nói: “Tôi đã vì anh chuẩn bị một món chay tinh mỹ, ở tại thánh hà tiết sáu năm một lần này, anh sẽ không phản đối chứ?”
Lăng Độ Vũ làm ra biểu tình tùy ý, trong lòng có một loại ý nghĩ, Hải Lam Na là bởi vì không muốn có người trước mặt nàng ăn thịt, mới biểu lộ vẻ chăm sóc thế chăng.
Người hầu bàn đem lên món chay cùng pizza, rồi rời phòng. Bên trong chỉ còn lại hai người bọn họ.
Bên trái là một cửa sổ thủy tinh lớn, có thể nhìn vọng ra Hằng hà.
Đèn đuốc trên mặt sông di động, đông đảo tín đồ đang tiến hành nghi thức tông giáo.
Lăng Độ Vũ nhìn thấy mặt bàn trước mặt Hải Lam Na trống trơn như không, nước cũng không có một chén, ngạc nhiên nói: “Bữa cơm của cô đâu chứ?”
Hải Lam Na bình tĩnh nói: “Hôm nay là ngày ta đoạn thực, không nên khách khí.”
Lăng Độ Vũ bừng tỉnh nói: “Ồ! Nhanh thật, là đã tới thời khắc trăng tròn.”
Khó trách Hải Lam Na luôn tâm tĩnh cùng nhẹ nhàng thanh thoát như vậy. Người tu luyện yoga, lựa chọn thời khắc trăng tròn cùng trăng non thì đoạn thực, không ăn thực vật cùng nước trong, bởi vì bọn họ tự nhận làm thế để đối kháng với ảnh hưởng lực của mặt trăng tới nhân, thân, tâm.
Nguyệt cầu dẫn lực, ở hai thời gian này đạt tới cực mạnh, bởi vì mặt trời, ánh trăng, địa cầu tại cùng trên một đường thẳng, tạo thành trên hải triều rút mạnh. Thân thể người bảy mươi phần trăm là phân tử nước, nguyệt cầu ở hai thời khắc này, đồng thời ảnh hưởng tới “hải triều” trong cơ thể con người.
Theo nghiên cứu, trăng tròn cùng trăng non ba ngày sau, nguyệt cầu dẫn lực bả phân tử nước tại nhân thể hấp tới não bộ. Biến hóa dị thường này, hình thành âu lo, bất an, tăng cường xúc động tâm tình. Có một phái khác lại lý luận, cho rằng mặt trăng ở hai thời gian này, ảnh hưởng khí áp, cứ thế sinh ra ảnh hưởng lan tỏa, dẫn tới huyết áp trong cơ thể người lên xuống cùng tuyết thể bài tiết, kết quả đương nhiên ảnh hướng tới tình tự của người.
Thủ đoạn yoga chính là thông qua khống chế thân thể vật chất, đạt tới khống chế tinh thần, cho nên trước ba ngày trăng tròn cùng trăng non, những giáo đồ yoga hội tiến hành đoạn thực, giảm bớt thủy phân trong thân thể, chính là đạo lý thế.
Lăng Độ Vũ không chút khách khí, gục xuống nhai ngấu nghiến. Hải Lam Na hứng thú nhìn hắn ăn.
Lăng Độ Vũ cười nói: “Cô đường xa tới đây, thiết yến chiêu đãi, phải chăng là trong lòng không phục khí, tưởng muốn sưu thân[11] ta một lần? Lấy răng hoàn răng[12]!”
Hải Lam Na trên mặt thoáng hiện hai ráng mây hồng, càng thêm diễm lệ, hiển nhiên là hồi tưởng tới tình cảnh đêm đó, một hồi thần sắc mới hồi phục tĩnh không sóng gợn, tránh né không đáp mà trả lời: “Lần này là có chuyện muốn thỉnh cầu.”
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, nói: “Cô…”
Hải Lam Na nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không phải ta, ta đại biểu một người rất đặc biệt tới thỉnh cầu các anh.”
Lăng Độ Vũ bị nàng lộng cho hồ đồ, chỉ chỉ tự mình nói: “Chúng ta.”
Hải Lam Na gật đầu nói: “Đúng vậy! Là các anh!”
Lăng Độ Vũ trầm mặc. ‘Các anh’ đương nhiên là chỉ hắn cùng Trầm Linh. Chẳng lẽ nàng cũng giống như Vương tử mơ tưởng tới ‘vật’ mà bọn hắn đang khai quật? Hắn thật sự không muốn mang mỹ nữ ngọc khiết băng thanh trước mắt, mà gắn kết lại với sự tham lam.
Hải Lam Na dưới ánh mắt sáng quắc của Lăng Độ Vũ, vẫn như cũ không thẹn lương tâm lạnh tĩnh tự nhiên, chậm rãi nói tiếp: “Yên tâm đi! Ta đại biểu cho người mà cùng vương tử là hai nhân vật hoàn toàn bất đồng, vô luận các anh đào được bảo vật hoặc là thứ gì tại thế tục rất đáng giá, người cũng sẽ không sờ đến.” Đương khi nàng nhắc tới người đại biểu nọ, thần sắc tự nhiên lộ ra sự sùng kính cao độ.
Lăng Độ Vũ ngây ngẩn, chăm chú nhìn vẻ mặt mỹ lệ của nàng, không giải thích được hỏi: “Vậy hắn là thỉnh cầu gì?”
Hải Lam Na thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ta chỉ là phụ trách truyền lời cho người ấy.”
Lăng Độ Vũ tĩnh tâm chờ đợi, Hải Lam Na có loại đặc chất yên lặng trữ tính, khiến người ở cùng nàng, cảm thấy hết thảy đều là như thế bình hòa, an tĩnh, tốt đẹp.
Hải Lam Na tiếp tục nói: “Người ấy nói: người chỉ muốn đi tới nhìn một cái, chính như vậy đã là nhiều lắm, tuyệt sẽ không mang đi bất cứ vật gì dạng vật chất.”
Lăng Độ Vũ trong đầu trống rỗng, hắn không biết vật mà Trầm Linh muốn phát quật, làm thế nào cũng không thể phán đoán được gì, sự tình càng lúc càng không đơn giản. Vương tử cũng có thể nói thông qua hành vi dị thường của Trầm Linh, phỏng chừng lão Trầm chí không tại dầu lửa, từ đó mà yêu cầu chia một chén canh.
Hải Lam Na đại biểu người kia, tựa hồ biết được so với vương tử càng sâu rõ hơn, hắn thỉnh cầu lại càng là kỳ quái. Đến tột cùng sự việc là ra sao?
‘Không lấy vật gì dạng vật chất?’ đối lại chính là: ‘Có thể lấy vật phi vật chất gì đấy’, vậy đó lại là vật gì. ‘Tinh thần’ chính là phi vật chất, chẳng lẽ là thâm nhập xuống lòng đất lại có quan hệ gì đến điều đấy?
Hải Lam Na thấy Lăng Độ Vũ khổ khổ suy tư, tiên phát chế nhân nói: “Không nên hỏi ta, ta cũng không biết đó là ý tứ gì, không ai có thể minh bạch ý người ấy.”
Lăng Độ Vũ hỏi: “Hắn là ai?”
Hải Lam Na nói: “Bây giờ còn không thể nói.”
Lăng Độ Vũ trong lòng có chút bất phẫn, trầm giọng nói: “Thỉnh cầu của cô, vì sao không trực tiếp nói với Trầm Linh…” cười nhẹ rồi tiếp: “Ta xem hắn sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Đại tiểu thư cô, vô luận là yêu cầu bất hợp lý thế nào.“
Hải Lam Na nét mặt lại tái hiện sắc hồng, cúi đầu nói: “Anh cùng người ta đại biểu, đều là người phi phàm, ta nghĩ hai bên đều sẽ minh bạch đối phương.”
Nàng nói như vậy, Lăng Độ Vũ cũng biết Hải Lam Na thực sự chỉ là người truyền lời, nàng tư thái động lòng nhân, kích động Lăng Độ Vũ, khiến cho hắn từng bước bức tới, hỏi: “Vậy cô tại sao không trực tiếp tìm Trầm Linh?”
Hải Lam Na ngẳng khuôn mặt thanh tú, đôi mắt thâm triệt thanh mỹ, vừa tiếp xúc tới ánh mắt sáng thấu tâm linh của Lăng Độ Vũ, không địch lại được mục quang bức người ấy, thanh âm lại nhỏ như muỗi nói: “Ta sợ gặp hắn! Mà anh là hảo bằng hữu của hắn.”
Lăng Độ Vũ mừng rỡ hỏi: “Sợ cái gì? Sợ phải lòng hắn sao?”
Hải Lam Na không liệu được Lăng Độ Vũ đơn đao bức thẳng như vậy, dũng khí như tiêu mất, mặt lại càng hồng, đầu lại càng cúi thấp.
Lăng Độ Vũ mỉm cười không nói, thưởng thức thần thái nữ nhi động lòng người của đối phương.
Phỏng chừng như dài tới mấy phút, Hải Lam Na mới dũng cảm ngẩng đầu lên, mặt hồng thối lui, kiên định nói: “Đúng vậy! Anh nói rất đúng, bởi vì ta trong lòng không thể có ái, không thể tái tiếp nhận bất cứ tình ái nào bên ngoài nữa.”
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Cô đã kết hôn rồi?”
Hải Lam Na khuôn mặt hồi phục tĩnh lặng như mặt sông, lắc đầu phủ nhận.
Lăng Độ Vũ cười lớn: “Nếu là hoa chưa có chủ, cô có thể nào phong bế môn lộ cấm người khác truy đuổi, cô sợ yêu hắn, tỏ vẻ cô đối với hắn có đại hữu tình ý.”
Hải Lam Na lắc đầu nói: “Đây là rất khó giải thích, ta cũng không muốn bàn tới.”
Lăng Độ Vũ nói: “Vậy cô tại sao lại tìm ta, chẳng lẽ ta không có hấp dẫn lực sao? Cô không sợ ta sao?”
Hải Lam Na nhuyễn thanh nói: “Lăng tiên sinh!” nàng ngữ khí tràn