Sáng sớm hôm sau, công tác tiến hành như thường. Tới trước bữa cơm trưa, doanh địa có một vị khách không mời mà tới, tìm Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ vừa thấy người này, lại càng giật mình, mang hắn vào phòng, hỏi: “A Tu! Có chuyện gì?”
A Tu mặt đầy lo lắng, nói: “Không hay rồi! Ngài phải cứu tiểu thư Vân Ti Lan.”
Lăng Độ Vũ trong lòng rùng mình, biết được Vân Ti Lan đã xảy ra chuyện, vội vàng nói:
“Trấn định lại! Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
A Tu nói: “Sáng sớm hôm qua, thị nữ của Vân Ti Lan tiểu thư tới tìm tôi, chỉ nói có một câu, chính là ‘tìm hắn’. Mặc dù chỉ có hai chữ, tôi đã phỏng chừng nàng muốn tìm là ngài. Tôi từng đến qua nơi ở của tiểu thư Vân Ti Lan, nhìn thấy ra vào đều là thủ hạ của Vương Tử…”
Lăng Độ Vũ nói: “Vậy thị nữ kia đâu?”
A Tu đáp: “Nàng rất kinh hoảng, vừa nói xong đã hồi hương.”
Lăng Độ Vũ vỗ trán, Vân Ti Lan rõ ràng là đã hãm thân trong nguy hiểm vô cùng, nếu không đã có thể tự mình gọi đến, vấn đề là thị nữ kia có thể tin hay không, đây có phải chỉ là một hãm tịnh Vương Tử bày ra không, chiếu lý hắn cùng Vân Ti Lan hành động dị thường bí mật, Vương Tử sao nhanh như thế phá được chứ?
A Tu nói: “Tôi từng tự mình theo dõi thị nữ kia, nàng đích xác là lên xe lửa rời đi, hướng tới Nam Bộ.”
Lăng Độ Vũ mày giãn ra, vỗ mạnh đầu vai A Tu, khen: “Làm rất hay! Việc này giải quyết rất nhiều nghi nan, vậy thị nữ trước khi lên tàu, có hay không đã điện thoại hoặc cùng người nào tiếp xúc?”
A Tu đáp: “Tuyệt đối không có!”
Lăng Độ Vũ nói: “Được! Bây giờ chúng ta lập tức trở lại New Delhi.”
A Tu ngẩn ra hỏi: “Chỉ có ngài cùng tôi?”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Còn chưa đủ hay sao?”
Nơi ở của Vân Ti Lan tại một khu biệt thự sang trọng ngoại ô New Delhi, là căn nhà hai tầng lớn, phía ngoài có một hoa viên nhỏ, phi thường tao nhã, nhất là bây giờ đêm khuya thanh vắng, phòng khách trong nhà lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm người ở ngoài cảm thấy cảnh an nhàn ấm áp. Lăng Độ Vũ thầm than một tiếng, khó trách Vân Ti Lan buông bỏ không được hết thảy những gì sở hữu trước mắt, bất quá xem nàng ngày sau biện pháp duy nhất, chính là rời xa Ấn Độ, mai danh ẩn tính, trừ phi có thể giết chết Vương Tử. Một bên nghĩ, một bên xem xét những thân bạch dương cong mà cao vút trong mây cạnh căn nhà, ước lượng khoảng cách giữa chúng.
A Tu tại bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Chính là căn nhà này!”
Lăng Độ Vũ gật đầu, khinh xảo tới một góc đường, ước chừng nửa giờ thì quay lại, nói: “Ta tại trạm cung cấp điện nơi này lắp đặt một điều khiển nổ từ xa, hy vọng không phải dùng đến.”
Lăng Độ Vũ xem xét lại những vật kiện trong túi sau lưng, kể cả thuốc nổ dẻo nhẹ, đạn khói hơi cay, công cụ leo trèo, hy vọng có thể cấp cho Vương Tử một chút “kinh hỷ[1].”
Lăng Độ Vũ nhìn lại thiếu niên Ấn Độ, người sau trên mặt là quang mang hưng phấn, không có chút nào khiếp sợ như hắn tưởng.
Lăng Độ Vũ nói: “Ta bây giờ muốn đi vào trong nhà, vô luận phát sinh chuyện gì, hoặc là quá thời gian ta vẫn chưa ra, người cũng ngàn vạn lần không nên hiện thân, chỉ có thể len lén gọi điện cho ‘thuyền trưởng’, đã biết chưa.” Vừa nói, một bên đeo lên kính hồng ngoại cùng mặt nạ phòng độc, vỗ vỗ túi sau lưng.
A Tu nghiêm túc đáp: “Đã rõ! Lĩnh tụ.”
Lăng Độ Vũ quay người cười, linh xảo chạy tới góc đường, ẩn thân tại bóng cây cạnh nhà.
A Tu chỉ thấy bóng đen chợt lóe, Lăng Độ Vũ đã vượt qua tường cao, ẩn thân trong hoa viên.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng lướt qua hoa viên, đi tới cửa sau căn nhà, hắn soi hai sợi thép mảnh dài vào lỗ ống khóa, mới chỉ nửa phút, cửa bình thường đang đóng vang lên tiếng mở, vội vàng lách người vào.
Dưới kính, Lăng Độ Vũ chứng kiến mình tiến vào là phòng bếp dưới tầng, ngọn đèn yếu ớt, từ tiếng bước chân đi lại trong phòng truyền đến, ẩn ước nghe được mấy giọng nam chửi mắng.
Lăng Độ Vũ đi tới trước cửa, móc ra khẩu súng có thể phóng ra hai mươi tư viên đạn gây mê, Trầm Linh vì để ứng phó nguy hiểm có thể xảy ra, từ hơn nửa năm trước đã sớm từ tổ chức yêu cầu tới trang bị cùng vũ khí tuy số lượng ít nhưng phi thường hiện đại, nghĩ không ra nhiều lần bị hắn lấy dùng trước tiên, ngày trước dùng thuốc nổ mãnh liệt khơi lên tranh đấu của Vương Tử cùng Đạt Đức, là từ đây mà ra.
Lăng Độ Vũ phỏng chừng Vương Tử một phương bận rộn chiến đấu, đối với phòng vệ tại nhà Vân Ti Lan khó tránh sút giảm không chu toàn, mà phương diện khác, Vương Tử hẳn là nghĩ không ra A Tu tuyến liên lạc này, cũng không biết tin tức bị tiết lộ ra. Cho nên đối với hắn không có tâm đề phòng.
Cửa phòng bếp nhẹ nhàng mở. Một hành lang nối thẳng ra phòng khách sáng ánh đèn, thanh âm là từ đó truyền đến.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng bước tới trước, nghe thanh âm thì chỉ có hai người ở đây.
Lăng Đại Vũ tài cao mật lớn, nhún bước từ hành lang phốc ra ngoài, trong tay súng gây mê như tia chớp phóng ra.
Hai gã đại hán đang chơi bài, đầu cũng chưa kịp ngẩng, té xuống.
Lăng Độ Vũ ánh mắt chuyển tới bậc thang uốn quanh lên cao, đó là con đường lên lầu hai.
Hắn thoáng bước một bước lên cầu thang, vừa vặn một gã đi xuống, hai người mặt đối mặt, đại hán phản ứng cực nhanh, lập tức thò tay tới eo lưng lấy súng, đạn gây mê của Lăng Độ Vũ đã cắm vào vai trái hắn.
Đại hán hừ lên một tiếng, ngã xuống. Lăng Độ Vũ nhảy lên mấy bậc, vừa vặn đỡ được thân thể hắn đang ngã xuống, thuận tay lấy ra một lựu đạn hơi cay.
Lăng Độ Vũ đỡ đại hán nằm nhẹ sang một bên, theo bậc thang lên tiếp, ở cuối là một phòng khách nhỏ. Trên tường treo đầy những bức ảnh nghệ thuật của Vân Ti Lan, nhưng lại không thấy các thủ vệ khác.
Phía nam phòng khách là một sân phơi, đối diện làm một cầu thang, bên trái cầu thang là hàng lang đi ra phòng sau.
Lăng Độ Vũ đề cao cảnh giác, từng bước nhẹ nhàng tới hành lang. Mỗi bên hành lang có hai cửa, tổng cộng là có bốn gian phòng.
Lúc này, hắn trong lòng đột nhiên nhạy cảm, đó là cảm thấy bị người giám sát, nhưng bốn phía rõ ràng không có ai, khi hắn tỉnh ra với ý niệm về truyền hình cáp thì, cửa phòng phía tay phải “bành” một tiếng đã bị đẩy văng ra.
Thay đổi là người khác, nhất định là ứng phó không kịp, nhưng Lăng Độ Vũ thân kinh bách chiến, vô cùng mẫn tiệp[2], cơ hồ tại cùng một lúc hắn đã vung lựu đạn hơi cay trong tay.
Trong phút chốc cả hành lang ngập trong hắc vụ tay giơ không thấy ngón, Lăng Độ Vũ ra sức nhảy, lợi dụng hai chân tì lực vào vách tường trái phải, nhanh chóng lên áp sát trần hành lang.
Thanh âm súng máy vang lên ầm ầm, chớp lóe trong hắc vụ dọc hành lang. Ánh sáng cùng tiếng ho sặc, hết thảy rất nhanh hồi phục yên bình.
Lăng Độ Vũ nhảy lại xuống nền, hài lòng xem kỹ hai gã đại hán nằm xoài trên mặt đất, mỗi kẻ đều dính một viên đạn gây mê. Thời gian gấp gáp, hắn nhanh chóng mở rồi đóng lại mấy cánh cửa, một gian là phòng trống, một là đường cầu thang lên sân thượng, còn gian cuối cùng có khóa.
Lăng Độ Vũ lấy ra sợi thép, đút vào trong lỗ khóa, ngoài nhà lúc này chợt vang lên liên tục ba tiếng chim hót. Trong lòng rùng mình, trước khi tiến vào trong nhà, hắn đã cùng A Tu giao ước, một tiếng chim, chứng tỏ nguy hiểm tới, hai tiếng chim, đại biểu tình huống khẩn cấp, mà ba tiếng chim, đại biểu là một khắc cũng không thể trì hoãn, phải lập tức rút lui. Lúc này truyền đến ba tiếng, tỏ ra nếu không chạy thì ra không còn kịp, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, cửa đang khóa “rắc” một tiếng bị đánh văng ra.
Bên trong là một phòng ngủ rộng rãi, chỉnh thể tường màu vàng, một nữ tử trần truồng[3] bị trói tại song cửa sổ, quỳ gối góc tường, cúi đầu, tóc dài xõa che đi khuôn mặt.
Thời gian không nhiều, Lăng Độ Vũ bước nhanh tới trước mặt lỏa nữ, kêu lên: “Vân Ti…” Hắn chữ thứ ba còn chưa kịp nói, đã im bặt lại, không dám có động tác gì.
Lỏa nữ[3] ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là không phải Vân Ti Lan.
Hắn cũng không biết đó là ai, nhưng nhận được trên tay nàng là khẩu súng tán đạn hai nòng lớn, chỉ cần nàng bóp nhẹ cò, cả gian phòng đều bao phủ tại lực sát thương to lớn của từng mảnh đạn, mặc cho hắn thân thủ nhanh nhẹn thế nào, cũng không thể tránh được.
Đó là một hãm tịnh được thiết kế đặc biệt dành cho hắn.
Lỏa nữ hướng nòng súng tới Lăng Độ Vũ ở trước bốn feet, giọng lạnh như băng: “Không nên có động tác gì, nếu không người lập tức biến thành huyết nhục không còn một khối nguyên vẹn.”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Người xem bộ dáng của ta có giống người ngốc không?” Thanh âm ôn hòa một cách thần kỳ, khiến người không tự giác buông tâm đề phòng, hắn đồng thời hạ xuống chiếc kính hồng ngoại.
Lỏa nữ ngây người ngẩn ra, nói: “Ta…”
Lăng Độ Vũ trong mắt dị mang càng mạnh, vững vàng hấp dẫn ánh mắt của nàng. Lỏa nữ khẩu súng trên tay bất giác buông xuống.
Lăng Độ Vũ đời nào bỏ qua cơ hội như thế, một cước đồng thời đá bay súng trên tay cô ta, nhảy xoay lên với lực từ eo, tay trái như tia chớp bổ vào bên gáy lỏa nữ, lỏa nữ rên lên ngã xuống.
Lăng Độ Vũ lui nhanh ra hành lang ngoài phòng, vừa lúc này thì, ở cầu thang vang lên dồn dập tiếng bước chân.
Lăng Độ Vũ ước lượng những người này phối hợp với nữ tử này âm mưu hành động, may mắn tự mình dùng thuật thôi miên thoát thân, hai tay rút rồi ném ra hai trái lựu đạn hơi cay, cả cầu thang lại bị màn hắc vụ giơ tay không thấy ngón thôn phệ.
Nhất thời vang lên tiếng súng khạc đạn.
Lăng Độ Vũ từ túi bên người lấy ra súng máy, điên cuồng xả tới cửa lên cầu thang, thanh âm kêu thảm tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng đi tới cửa thông lên sân thượng, đạp mạnh, theo cầu thang chạy lên.
Khắp bốn phương tám hướng vang lên dày đặc tiếng súng liên thanh, tất cả những cánh cửa thủy tinh đồng loạt hóa thành nát bấy.
Đi lên sân thượng, Lăng Độ Vũ tại trong túi móc ra điều khiển từ xa, nhấn một nút, ở phía Đông Bắc truyền đến một tiếng nổ mạnh, những ngọn đèn tại đây cùng các căn nhà phụ cận, kể cả đèn đường, đồng loạt tắt ngúm, bốn phía chìm trong bóng tối. Hắn lại đeo lên kính hồng ngoại.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng, từ trong túi sau lưng móc ra ống bắn dây đồng cùng ròng rọc.
Tiếng súng từ cầu thang truyền đến, địch nhân đã lên tới lầu hai. Lăng Độ Vũ tại trong túi lấy tiếp ra một trái phá hẹn giờ, thiết đặt thời gian nổ là mười giây, đặt ở cửa lên sân thượng.
Lăng Độ Vũ hướng ống đồng về phía một gốc cây bạch dương thô to cách 20 yard sau nhà, nhấn chốt, nghe tiếng lò xo trong ống bật mạnh, một móc câu mang theo sợi thép thật dài, thẳng tắp lướt qua không gian giữa căn nhà cùng bạch dương, cắm sâu vào thân cây.
Lăng Độ Vũ quấn đầu còn lại sít sao tại một cột trên sân thượng, lắp ròng rọc vào trên sợi thép cứng đã căng ra.
Từ cầu thang sân thượng truyền đến tiếng súng máy, địch nhân đã gần lên được trên này.
Lăng Độ Vũ nhảy vọt, vượt qua vách lan can, hai tay nắm chặt tay cầm dưới ròng rọc, mặc cho bánh ròng rọc lăn theo đường dây thép, đưa hắn tà tà phóng tới thân bạch dương hơn 20 yard ở ngoài, chỉ chốc lát đã qua tường hoa viên, đi tới thân cây thì, hắn hai chân chống đỡ từ từ co lại, hóa giải phần lớn lực trượt. Lúc này còn cách mặt đất chừng hơn mười feet, Lăng Độ Vũ hừ một tiếng, nhảy lộn nhào, bình yên rơi trên mặt đất.
Cũng ngay lúc đó, phía trên sân thượng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, gạch vụ văng tới tận trời, lửa bốc lên cao.
Lăng Độ Vũ nghĩ thầm, việc này lập tức khiến cảnh sát chạy tới, dù quản thế lực Vương Tử mạnh mẽ, cũng phải lập tức rút lui. Thay đổi là người khác, hiện tại nhất định là trốn đi mất dạng, nhưng Lăng Độ Vũ vì mục đích cứu Vân Ti Lan chưa đạt, sao có thể bỏ đi. Hắn ẩn thân trong bóng tối, chạy vòng ra trước nhà.
Dưới kính hồng ngoại, xa gần có thể thấy được rõ ràng cảnh vật, tại trước cửa nhà Vân Ti Lan có một đoàn xe đang dừng, hiện giờ tới tấp tách ra tránh vụn lửa. Căn nhà bốc lên hừng hực lửa cùng khói đen, không ngừng có người từ cổng hoa viên chạy lui, kẻ thụ thương được khiêng dìu ra theo, tình thế hỗn loạn vô cùng.
Hơn người gã trong tay là súng máy tự động, phân tán bốn phía, đầu súng hướng tới căn nhà đang cháy. Chính là vẫn lờ mờ không rõ Lăng Độ Vũ đã nhờ ròng rọc theo dây thép từ không trung rời đi.
Vương Tử vẻ mặt giận dữ, giữa vài tên thủ hạ, đứng ở một góc đường xa dưới bóng tối. Ánh lửa làm quang cảnh xung quanh lập lòe sáng tối. Bạo hành tại hình thức thế này công khai tiến hành, làm người căm phẫn.
Lăng Độ Vũ chạy nhanh tới nơi xe đang đậu, chỗ này chỉ còn lại có ba gã đại hán thủ vệ, bọn chúng ánh mắt đều tập trung tại ánh lửa.
Lăng Độ Vũ nép thân bò tới, đến đuôi xe Rolls-Royce màu trắng thì dừng lại, chỉ chốc lát đã mở ra khóa cốp sau, vô thanh vô tức súc thân vào trong, cùng đó bẻ cong sợi thép cắm nơi lỗ khóa, làm thành giả tượng cốp xe đang khóa, bằng không đầu xe đèn báo hiệu ‘cốp sau chưa đóng’ sẽ lóe sáng, làm toàn bộ xong xuôi, hắn mới kéo nắp cốp xe, chỉ chừa lại một khe hẹp cỡ nửa inch, để hô hấp.
Đợi hơn ba giờ, chiếc Rolls – Royce một trận rung động, thanh âm Vương Tử vang lên: “Rút lui! Người của chúng ta bên đồn cảnh sát gọi điện báo, người bọn họ trong khoảng mười phút sẽ tới.”
Một thanh âm khác hỏi: “Có muốn hay không lưu lại huynh đệ, tìm tòi Lăng tạp chủng kia?”
Vương Tử chán nản nói: “Hắn ở trong nhà các người cũng không làm gì được hắn, hà huống là trốn thoát, đi! Toàn bộ về! Để cho ta về băm vằm tiện nhân kia, đưa nội tạng tặng cho hắn, hắc…”
Tiếng cửa đóng, vang lên tiếng động cơ Rolls-Royce.
Lăng Độ Vũ thầm than may mắn, từ hận ý trong ngữ khí Vương Tử, hắn biết Vương Tử đã hãm vào cừu hận điên cuồng. Vân Ti Lan là đối tượng thứ nhất hắn muốn trả thù. Nghe khẩu khí của hắn, A Tu cũng không có lọt vào tay hắn.
Đoàn xe khởi hành.
Ước chừng hơn một giờ rưỡi sau, xe tốc độ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Tiếng cửa xe mở ra vang vào trong tai Lăng Độ Vũ. Còn hơn ba giờ trời mới sáng.
Thanh âm Vương Tử từ ngoài: “Nhớ phải thả ra tất cả chó tuần tra, tăng mạnh cảnh vệ, lưu tâm tới từng ngõ ngách ngoài đường.”
Một thanh âm khác hỏi: “Trên đường tĩnh lặng như vậy, còn ai có thể ẩn dấu hành tung mà chúng ta không phát hiện?”
Một giọng nam khác ngắt lời: “Cẩn thận một chút vẫn hơn! Tạp chủng này không dễ đối phó, vậy mà có thể một tay dựng lên, khơi dậy chiến tranh giữa chúng ta cùng Đạt Đức, rõ ràng đã lọt vào hãm tịnh của chúng ta, lại ung dung đào thoát mất dạng, còn khiến chúng ta mất đi mấy hảo thủ…” thanh âm từ từ xa dần.
Chiếc xe lại chuyển động.
Chốc lát lại dừng, tiếng máy tắt hẳn.
Lăng Độ Vũ nhấc lên trần cốp, khẽ nhảy ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy một kẻ trang phục tài xế đang khóa xe.
Đây là gara riêng của Vương Tử.
Tiếng súng nhẹ vút, tài xế đã trúng đạn gây mê, ngã lăn trên mặt nền.
Ba phút sau, Lăng Độ Vũ trong trang phục tài xế màu đỏ, mũ đội sát tận chân mày, từ gara hướng cửa sau của biệt thự đi đến. Một bên đi, một bên lưu ý hoàn cảnh xung quanh, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thay đổi lúc bình thường, đây là một hoàn cảnh phi thường thanh đẹp, tường cao bao cả đại hoa viên rộng tới bảy vạn feet vuông, đình thai lầu các, suối lượn cầu cong, cây cối đan xen. Ở giữa hoa viên là một tòa kiến trúc nhất chủ nhị phó tam tầng, ở giữa là tòa cung điện tráng lệ, cao lớn như thật như ảo trong mắt. Lúc này đèn đuốc sáng trưng, cửa chính tập trung hơn mười đại hán.
Đường đi từ gian giữa tới biệt thự như cung điện là một con đường trải hắc ín phẳng lỳ, ước chừng dài hơn bốn trăm mét, bên đường trồng đầy hoa. Gara với hơn mười hàng, nằm tại phía sau chỉnh thể kiến trúc.
Khoảng cách phô trương như vậy, cho dù Vương Tử mang Vân Ti Lan tống không cho hắn, Lăng Độ Vũ cũng không có bản lãnh còn sống mà thoát ra.
Bất quá trước mắt là họa khác nan thoát, tiếng chó sủa từ bên trái truyền đến.
Lăng Độ Vũ bị dọa cả kinh, nhìn sang bên phải, một đại hán liều mạng kéo ba đầu chó đang muốn chồm tới hắn, một bên quát: “Còn không mau vào nhà, ta phải thả chó ra.”
Lăng Độ Vũ biết được đối phương ngộ nhận hắn là tài xế kia, bước vội vào cửa sau biệt thự. Hắn ánh mắt lợi hại, chứng kiến những góc bất đồng đều lắp đặt camera theo dõi, vội vàng cúi đầu, đi tới nơi cửa sau, cửa theo tay đẩy ra, vội vàng nghiêng mình bước vào.
Một đạo hành lang sau cửa, kéo dài về trước.
Lăng Độ Vũ kiên trì tới cùng, đi nhanh tới, vòng vo một khúc, hai bên có ba cánh cửa, trong đó có một là cánh cửa sắt lớn. Hắn đang muốn