“Điện hạ cũng tham gia vào điều tra nên dính chút nước bẩn này. Hai hôm trước hoàng cung bị đột nhập, hoàng đế suýt chút mất mạng dưới kiếm của thích khách, may mà điện hạ kịp ra mặt cứu giá.”
“Hoàng cung được bảo vệ nghiêm ngặt, hoàng thượng đi đến đâu cũng có thủ vệ theo sát vậy mà vẫn bị thích khách tấn công sao?”
A Phúc lắc lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh rồi đè thấp giọng nói: “Thật ra đêm đó hoàng thượng không lưu lại Dưỡng Tâm Điện.”
“Đến tẩm cung của nương nương nào sao?”
“Có thể cho là vậy.”
“A?”
Mộ Hoan nghệch mặt ra nhìn A Phúc, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu nói vừa rồi.
“Hai ngày trước, vào đúng đêm hoàng thượng bị hành thích là sinh thần của Hách tiệp dư, thân nương của Ngạc vương điện hạ. Hoàng thượng trong lòng tưởng nhớ nên mới đến mai lâm thăm viếng, đúng lúc điện hạ cũng ở đó bái tế vong nương.”
Trong lòng hoảng hốt không ngớt, lờ mờ đoán được lý do A Ba Đáp Thấu Á Viên kịp thời cứu giá. Đáng tiếc sinh thần vong nương lại nhuộm đỏ bởi máu của thích khách, đây hẳn là chuyện chẳng vui vẻ gì.
“Thế… điện hạ có bị thương không?”
“Tất nhiên là có a! Một mình ngài ấy phải đánh với hơn mười tên sát thủ võ công cao cường làm sao không bị thương được?” A Phúc xắn tay áo lên chỉ vào cánh tay của mình miêu tả: “Ở đây thủng một lỗ lớn, còn ở chân sau thì bị kiếm cắt mấy đường, nô tài mặc dù không chứng kiến ẩu đả nhưng tưởng tượng thôi cũng phải rùng mình mấy cái.”
“Nghiêm trọng như thế? Có gọi người đến băng bó khử trùng chưa?”
“Đều gọi Thái y xem qua cả rồi, vết thương rất nặng nên phải ở trong phủ an tĩnh nghỉ ngơi. Bất quá điện hạ chẳng nghe lọt tai, vì chuyện của Hổ tộc mà chạy đi chạy lại không ngừng, nghe bảo tra ra được phía trưởng công chúa cũng có can hệ.”
“Không phải chứ?” Mộ Hoan khóe môi rút trừu: “Càng tra càng nhiều người liên quan đến chuyện này, thật sự nên tra tiếp sao?”
“Đã tra đến đây rồi sao có thể không tra nữa?” A Phúc nghiêng người nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Phía trắc phi đứng ngồi chẳng yên mấy hôm nay, điện hạ cũng bảo nô tài cẩn thận giám sát bọn họ.”
“Chuyện này hệ trọng ngươi đem nói hết cho ta có sao hay không?”
“Không sao, nô tài biết ngài không phải loại người đó.”
Mộ Hoan nghe xong chẳng vui vẻ gì, yếu ớt nở nụ cười: “Điện hạ thân cận với ta nhất còn không tin tưởng ta, chỉ có A Phúc công công là hiểu rõ.”
“Kỳ thật điện hạ có hiểu hay không chỉ trong lòng ngài ấy mới minh bạch, nhưng nô tài to gan phỏng đoán có lẽ ngài ấy suy nghĩ không giống với những việc đã làm.”
“Tùy ý, dù sao ta cũng không có hơi sức để quản nữa.” Mộ Hoan kéo phi phong lên cao che chắn cái cổ bị thổi lạnh, híp cong mắt cười đáp: “Đa tạ A Phúc công công, ta sẽ giữ kỹ phi phong này.”
“Nếu không còn gì nô tài xin phép cáo từ.”
“A Phúc công công đi thong thả.”
Đứng đợi đến khi A Phúc đi xa rồi Mộ Hoan mới quay trở về giặt y phục, trong đầu vẫn quanh quẩn chuyện của chó nhỏ. Kỳ thật cứu giá thành công chưa chắc đã là chuyện tốt, đang yên lành lại khiến sinh thần thân nương nhiễm đầy máu tanh, suýt chút phụ thân cũng phải bỏ mạng tại đó. Đối với chó nhỏ đây hẳn là một cơn ác mộng, cho dù đối phương có không thích hoàng đế nhưng cũng không thể trơ mắt ngồi nhìn.
Đời người đúng là có nhiều thứ không thể đoán trước được, tỷ như Mộ Hoan bây giờ, nàng đoán lên trời đoán xuống đất cũng đoán không ra có ngày mình phải ngồi giặt y phục giữa trời thu lạnh buốt. Chán nản trút một tiếng thở dài chua xót, dù nàng tính không ra thì cũng phải nghe theo ý trời, ngoan ngoãn mà giặt cho xong mấy chậu y phục này.
Quá chính ngọ, theo thói quen chạy ra một góc an tĩnh dùng ngọ thiện của mình. Vẫn chỉ là bánh bao chay và canh rau mặn đến chết người, bất quá hôm nay Mộ Hoan thấy trong trù phòng có ít xiên thịt heo nướng nên bỏ chút bạc lấy về hai xâu ngon nhất.
Còn đương hoan hỉ dùng bữa, lại nghe thấy tiếng xì xào nho nhỏ, dường như là từ sau hòn giả sơn phát ra. Mộ Hoan hiếu kỳ đặt chén canh rau xuống bồn cây, lén lén lút lút mò ra chỗ hòn giả sơn nghe ngóng thử là ai đang nói chuyện.
Từ xa thấp thoáng thấy chân váy màu lam, kiểu dáng y phục này Mộ Hoan từng thấy qua một lần, là của Đằng trắc phi Đằng Liễu. Trong lòng nghi hoặc, giờ đã là chính ngọ không ngoan ngoãn ở trong Ngọc Lộ Các dùng thiện mà đến chỗ này làm gì?
Nép người sát vào vách tường, Mộ Hoan đè thấp hơi thở lắng nghe bên kia nói cái gì.
“Rốt cuộc trưởng công chúa có nói gì hay không? Phía Lưu công công sắp trở mặt với chúng ta rồi a!”
Giọng nói của Đằng Liễu đặc biệt cao, dường như đang rất hoảng hốt.
Cái tên ‘Lưu công công’ này Mộ Hoan từng nghe qua, lúc nàng hầu hạ trong Trường Thọ Cung đã gặp người này, hắn chính là nô tài tâm phúc bên cạnh Thái hậu nương nương.
Làm sao Đằng Liễu lại biết được Lưu công công?
“Ngươi bình tĩnh một chút, Trưởng công chúa tự khắc có tính toán của mình.”
“Tính toán? Làm sao tính toán? Ngươi có biết tên Lưu công công kia nói gì với ta hay không? Hắn miệt thị ta, miệt thị cả Trưởng công chúa, còn nói sau này sẽ không giúp đỡ chúng ta nữa. Rốt cuộc tiếp theo phải làm thế nào ngươi mau mau cho ta câu trả lời!”
Trân Chân bị thúc ép đến nổi giận gắt gỏng: “Câm miệng! Chỉ cần Trưởng công chúa còn sống một ngày sẽ không để chúng ta phải bồi táng đâu!”
“Nhưng Ngạc tra ra được Trưởng công chúa có liên quan đến chuyện này, ngươi bảo ngày tháng còn lại được bao nhiêu a?” Đằng Liễu đưa tay vỗ ngực mấy cái, hoảng đến mắt cũng ứa nước: “Nếu còn tra sẽ tra ra chuyện của chúng ta, đến lúc đó cả đầu cũng không còn!”
“Ngươi còn hoảng như vậy thì tự mình mà giải quyết, ta không nhàn rỗi nghe ngươi huyên thuyên.”
“Trân Châu ngươi đứng lại!”
Đằng Liễu hoảng trương chụp lấy cánh tay của Trân Châu, nổi giận giậm chân xuống đất: “Ta với ngươi tính thế nào cũng đã là người cùng thuyền, hôm nay ta có chết cũng phải lôi ngươi theo cùng!”
“Người chưa chết đã ngươi đã tự dọa chết chính mình rồi!”
“Thế bây giờ phải làm sao? Không để cứ đứng yên chờ chết được.”
“Ngươi đến gặp Lưu công công lần nữa, hảo hảo hầu hạ hắn thoải mái rồi tìm cách