“Gọi Thái y! Lập tức gọi Thái y đến!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng biết bản thân thất thố thế nào, cõng theo Mộ Hoan đang hôn mê bất tỉnh chạy về Thư Lăng Các. Người trên lưng hơi thở yếu ớt như thể chỉ một cơn gió cũng có thể cướp đi mất, sợ hãi đến mức hai chân liên tục chao đảo muốn ngã.
“Mộ Hoan, đừng sợ, bản vương không để nàng có chuyện gì đâu!”
Thư Lăng Các được dịp náo loạn, thái y giống như phạm nhân bị lôi kéo, đến cả giày cũng chẳng kịp mang đàng hoàng. Nội các cũng chẳng yên tĩnh bao nhiêu, nữ nô hoảng loạn chạy tới chạy lui mang y sam và nước nóng rửa vết thương, còn tất cả gia đinh đều bị điều đi áp giải thích khách.
Thái y chỉnh lại quan đầu, cước bộ đến trước bình phong bái lạy: “Vi thần tham kiến Ngạc vương điện hạ.”
“Ngươi mau đến!”
Thái y mờ mịt nghe lệnh bước lên, vừa vặn thấy Ngạc vương nửa quỳ nửa ngồi quan sát người sau bức mành, dường như là một vị cơ thiếp nào đó đang được ân sủng.
“Mau xem nàng! Nhanh lên!!”
“Thứ lỗi.”
Nói khẽ một tiếng rồi Thái y mới dám cúi người xốc mành lên, tiến hành kiểm tra thương khẩu cho người bên trong. Thoáng nhìn qua vết thương do mũi tên để lại bắt đầu lan độc ra thâm đen toàn bộ bả vai, sắc mặt của người bị thương bắt đầu tím tái dần.
“Trúng độc rồi.” Thái y quay sang A Ba Đáp Thấu Á Viên nói: “Phải lập tức bài độc ra khỏi cơ thể, điện hạ ngài có thể tránh mặt một chút không? Chỉ lưu lại hai người tay chân nhanh nhẹn và đồ đệ của vi thần giúp việc vặt.”
“Hảo, hảo, thế nào cũng phải cứu nàng.”
Thái y không có ý dong dài, ra hiệu bảo học đồ tiễn A Ba Đáp Thấu Á Viên, còn mình thì bài đồ vật trong chẩn tướng sắp ra bàn.
Cách một bức bình phong nên chẳng rõ chuyện bên trong diễn ra thế nào, A Ba Đáp Thấu Á Viên tâm tình như có lửa đốt liên tục đi qua đi lại. Hạ nhân tiến lên châm trà, nhưng châm bao nhiêu chén cũng chẳng có ai uống, dần dần nguội lạnh không còn mùi hương.
Tiếng hét đau đớn đột ngột phát ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên tim suýt nhảy vọt ra ngoài, vội vã xông vào xem thử rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Học đồ của Thái y lập tức bước ra ngăn cản: “Điện hạ bình tĩnh, quá trình bài độc ra khỏi cơ thể sẽ có phần đau đớn.”
“Đau đớn? Không phải chỉ là châm cứu bài độc sao?”
“Chủ tử trúng độc nghiêm trọng, phải dùng dao rạch da thịt để máu độc chảy ra ngoài.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lảo đảo lùi về sau, ngơ ngác nhìn bức bình phong đến phát ngốc, phải đến khi A Phúc bước đến dìu đỡ mà nàng chịu quay trở về nhuyễn tháp chờ đợi. Tiếng hét vang lên đứt quãng không có khí lực, chẳng bao lâu thì biến mất, dường như do quá đau đớn mà ngất xỉu.
Tầm nửa nén nhang thời gian sau Thái y mới quải chẩn tướng bước ra, chầm chậm bước đến chỗ A Ba Đáp Thấu Á Viên mà bái lạy: “Vi thần vô năng.”
“Ý tứ gì? Bản vương bảo ngươi hảo hảo cứu nàng, nghe không rõ sao!?”
“Loại độc mà chủ tử trúng phải là kịch độc của Hổ tộc, dù có giải dược cũng khó lòng loại trừ hết được.”
“Vậy phải làm thế nào mới cứu được người?”
“Theo định kỳ mỗi tháng vi thần sẽ đến vương phủ châm cứu bài độc, kiên trì một thời gian có lẽ sẽ tốt lên. Nhưng tình trạng của vị chủ tử này không mấy khả quan, sợ rằng…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nội tâm kịch liệt run rẩy: “Sợ rằng cái gì?”
Thái y thở dài một tiếng, vuốt vuốt râu bạc trầm ngâm: “Chủ tử thể nhược hư hàn, thân thể chịu không nổi bài độc nên đã hôn mê, tuy cứu được thời điểm này nhưng về sau không dám khẳng định điều gì. Điện hạ, thời gian phi thường cấp bách, nếu chủ tử vô pháp hồi tỉnh thì coi như mệnh số đã định, vi thần cũng chẳng thể làm gì khác được.”
“Ý ngươi là, nếu đêm này nàng không tỉnh…”
“Hai ngày.” Thái y đưa mắt nhìn về phía bình phong, nghĩ ngợi một hồi rồi nói tiếp: “Nếu có nhân sâm thì cho chủ tử hảo hảo dùng, quá hai hôm không có kết quả thì…”
“Hảo, bản vương đã hiểu.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giống như bong bóng bị rút hết không khí, ảm đạm xoay người đi vòng qua bước bình phong, giao việc tiễn Thái y hồi viện cho A Phúc. Một mình đơn độc đến gần Mộ Hoan vẫn đang mê man thiếp đi, A Ba Đáp Thấu Á Viên suy sụp nửa quỳ trên sàn nhà, dụi đầu vào gò má nóng hổi của nàng.
“Sao lại đỡ cho bản vương? Nàng thân thể như vậy nhu nhược sao còn cậy mạnh làm gì?”
Đối phương vô pháp trả lời, mệt mỏi thở ra từng hơi nặng nhọc.
“A Hoan, bản vương không nên tức giận mà đối xử với nàng như vậy, bản vương thật sự biết sai rồi. Nàng mau mau tỉnh lại, coi như bản vương cầu xin nàng, có được hay không?”
Trên mặt ẩm ướt một mảng, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên lại không quan tâm, kiên trì ở bên tai Mộ Hoan thì thầm. Lúc thì dỗ dành trấn an lúc lại tha thiết cầu xin, bỏ xuống tôn nghiêm chỉ để cầu một lần người nhìn lại.
Sáng hôm sau mọi người trong phủ đều biết chuyện Mộ Hoan liều chết bảo vệ Ngạc vương điện hạ, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh trong Thư Lăng Các, sống chết chưa rõ.
Toàn bộ thất các của vương phủ dậy sóng, một mặt mừng rỡ Mộ Hoan sau lần trúng độc này chín phần sẽ vong mạng khó lòng cùng bọn họ tranh sủng. Phần lại lo lắng nhỡ như Mộ Hoan tai qua nạn khỏi, đồng nghĩa ngày tháng sau này ai mới là chân chính chủ mẫu của vương phủ hoàn toàn không khó đoán.
Hỉ Tâm và Tường Liên biết tin liền chạy đến Thư Lăng Các nghe ngóng, nào ngờ bị A Phúc công công phát hiện, cho các nàng một cơ hội vào chăm sóc chủ tử.
Bao nhiêu nhân sâm quý giá đều được Ngạc vương phủ mua về, ngày đầu tiên Mộ Hoan đều dùng canh nhân sâm nhưng chẳng có chuyển biến gì. Đến chiều tối thì phát sốt nói sảng, Thái y đến châm cứu mới khá lên một chút nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
A Ba Đáp Thấu Á Viên xin miễn thượng triều hai ngày ở bên cạnh chiếu cố Mộ Hoan, lúc thì ôm nàng sưởi ấm lúc thì nho nhỏ tâm sự dỗ dành. Cả ngày không hề ly khai ngọa phòng, quanh quẩn cọ dụi vào kiều hương đang mê man, hoảng đến sắp chết cũng chẳng dám để ai biết.
Qua ngày thứ hai, Mộ Hoan sốt càng nghiêm trọng, Thái y châm cứu cho nàng hai đợt vẫn chẳng thể hạ sốt. Thay đổi chén thuốc an thần, Mộ Hoan uống xong thì an tĩnh rất nhiều, Thái y lại tiếp