A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc đầu thở dài, vòng ra phía sau Mộ Hoan đồng thời dùng chi trước cố định tay nàng lại. Móng vuốt bén nhọn xòe ra, một mặt tì lên thân bút một mặt giữ lấy toàn bộ bàn tay của nàng để dễ dàng di chuyển.
Hơi thở ấm áp phả trên đỉnh đầu, Mộ Hoan nhịn không được rùng mình, mặt nhỏ thoáng ứng hồng một mảng. Đã khá lâu các nàng mới có dịp tiếp xúc thân cận thế này, trong lòng có chút tưởng niệm quá khứ, giữa đống tàn tro lại xuất hiện một ngọn lửa nhỏ âm ỉ cháy.
Nét bút di chuyển thoăn thoắt linh hoạt, khác xa so với chữ Hán nhưng lại giống với chữ Ba Tư và Ấn Độ kết hợp. Mộ Hoan cố gắng ghi nhớ từng nét một, không ngờ được tên nàng hóa ra được viết thế này.
“Mộ Hoan.”
Mộ Hoan trầm trồ một tiếng, nhịn không được mà tán dương: “Chữ của điện hạ đẹp thật.”
“Thường xuyên luyện tập sẽ cải thiện.”
“Thế tên ngài làm sao viết?”
Vô tư hỏi một câu lại không biết đã vi phạm quy tắc vương phủ, chính là không được hỏi tên chủ tử dù với bất kỳ lý do gì. Mộ Hoan phát hiện thất thố thì lời cũng đã thốt ra rồi, vờ như không có gì mà cúi xuống viết lại tên của mình.
Bàn tay lần nữa bị nắm lấy, A Ba Đáp Thấu Á Viên bình tĩnh viết thêm một dòng chữ khác bên cạnh tên nàng, lại cố ý chừa ra một khoảng lớn ở giữa.
“A Ba Đáp Thấu Á Viên.”
Mộ Hoan tròn xoe hai mắt nhìn tên của chó nhỏ, nghĩ đến gì đó mà gò má đỏ lựng, xấu hổ viết lại tên của đối phương ở bên dưới. Mặc dù không đẹp bằng chữ của chó nhỏ nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra, Mộ Hoan trong lòng nhớ kỹ, có quên gì cũng không quên cái tên này.
Đột nhiên cổ tay lại bị nắm lấy, Mộ Hoan còn tưởng bản thân viết sai nào ngờ lại thấy chó nhỏ đặt bút viết vào khoảng trống ở giữa hai cái tên.
Ta yêu nàng…
Mộ Hoan tất nhiên đọc không ra, hồ đồ nhìn ba chữ trên giấy: “Điện hạ, cái này đọc là gì?”
“Quả dưa ngốc.”
“…” Mộ Hoan giận đến phình to hai gò má: “Ngài sao có thể…!?”
“Chép quả dưa ngốc một ngàn lần, chép không đủ thì đừng mong dùng thiện.”
Không phải chứ!!?
Mộ Hoan mục trừng khẩu ngốc nhìn ba chữ trên giấy, ban đầu bảo chép quy tắc giờ lại bảo nàng phải viết ‘quả dưa ngốc’, đạo lý gì chứ?
Bất quá chó nhỏ không phải là người dễ thương lượng, Mộ Hoan bất đắc dĩ cầm bút chép lại, trong lòng oán hận đến nghiến răng cũng chẳng dám ở bên ngoài thốt ra nửa chữ. Ba chữ ‘quả dưa ngốc’ này hoàn toàn không khó viết, nhìn sơ qua một lần đã có thể viết rất đẹp mắt, thay vì chép quy tắc thì chép cái này đỡ phí sức hơn nhiều.
Mộ Hoan đắc ý cười thầm, lại viết thêm một hàng ‘quả dưa ngốc’.
A Ba Đáp Thấu Á Viên bắt gặp biểu tình này của nàng cũng không nói gì, nén cười đến hai bên thái dương túa mồ hôi, quả nhiên kiều hương khả ái thiên chân dễ lừa.
Đúng lúc A Phúc mang điểm tâm vào, trước bưng cho Ngạc vương một phần rồi mới mang đến thư án cho Mộ Hoan một phần tương tự. Liếc nhìn tờ giấy tuyên trên bàn, A Phúc mạc danh kỳ diệu, làm sao Mộ chủ tử lại chép ba từ này đây a?
“Cô nương, ngài đang chép…”
“Điện hạ bảo ta chép quả dưa ngốc.” Mộ Hoan bĩu bĩu môi, đè thấp giọng nói với A Phúc vẫn đang ngờ nghệch: “Chủ tử của ngươi đúng là không có lương tâm.”
Mơ hồ đoán ra gì đó, A Phúc chỉ cười cười chẳng cho ý kiến, đem điểm tâm đặt lên thư án cho nàng: “Chủ tử thỉnh dùng.”
Mộ Hoan nhìn dĩa điểm tâm rồi nhìn mấy tờ giấy tuyên trước mặt, kết quả vẫn là chọn ăn xong mới chép. Hớn hở cầm đũa gắp một khối giáo tử cho vào miệng, nhân thịt bên trong vừa đủ chín, vừa mềm vừa thơm ăn với tương là tuyệt nhất. Đột nhiên phát hiện A Ba Đáp Thấu Á Viên không động đũa, Mộ Hoan lờ mờ nhận ra đối phương đang chờ nàng hầu thiện, vội gắp thêm hai khối giáo tử vào miệng liều mạng nhai.
Lóng ngóng đứng dậy bước đến chỗ chó nhỏ, Mộ Hoan bái lạy một cái rồi mới ngồi xuống cầm đũa gắp một khối vằn thắn hấp đưa đến.
A Ba Đáp Thấu Á Viên cúi đầu ăn khối vằn thắn kia, thịt nhân chỉ chín sơ bên ngoài vẫn còn cảm nhận được mùi máu nhè nhẹ. Đặc biệt hài lòng với điểm tâm hôm nay, A Ba Đáp Thấu Á Viên thậm chí còn ăn hết cả một phần.
Mộ Hoan cầm khăn lụa giúp chó nhỏ chà lau khóe miệng, sau đó lại dâng thêm một chén trà lạt.
“Được rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thoải mái duỗi người nằm trên nhuyễn tháp: “Lần sau ăn xong rồi qua hầu thiện cũng được.”
“Ân.”
“A Phúc, ngươi gọi người dời thư án qua đây.”
Nghe xong, Mộ Hoan lập tức trợn trắng mắt: “Tại sao phải dời thư án?”
“Để bản vương xem xem nàng viết chữ thế nào, mau dời qua.”
Trong lòng thầm than không ổn, Mộ Hoan lặng lẽ tìm cách đào tẩu, nhìn quanh tất cả cửa đều đã có người canh gác vô pháp thoát ly. Nuốt khan một ngụm nước bọt, Mộ Hoan vội chạy đến ngăn cả hạ nhân đang bưng thư án đi.
“Tiểu ca ca, xấp giấy này để ta tự mình mang đi.”
Nói xong liền bưng cả xấp bỏ chạy.
“Mộ Hoan, mang lại đây.”
Mồ hôi túa ra ròng ròng, Mộ Hoan khóc không ra nước mắt, vặn vẹo mặt nhỏ đè xuống sợ hãi đi đến bên cạnh A Ba Đáp Thấu Á Viên.
“Cái đó là gì?”
“Ách, chỉ là giấy viết sai, nô tỳ muốn đem đi bỏ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn mày, vỗ đệm thịt xuống bàn: “Để bản vương xem.”
Mộ Hoan sợ đến phát run, kiên quyết cầm chặt không buông.
“Đặt xuống!”
“A!”
Bị tiếng quát làm cho hoảng hốt, Mộ Hoan lóng ngóng đặt lại xấp giấy xuống bàn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hừ hừ hai tiếng, kéo một tờ giấy tuyên lại xem. Bên trên đơn giản có vài hàng chữ, nét chữ vụng về nhưng vẫn có thể nhìn ra được là đang viết cái gì.
A Ba Đáp Thấu Á Viên ta yêu ngươi…
Đôi mắt xanh biếc lóe sáng, trên mặt đầy vẻ mãn nguyện, giống như vừa được ai ban cho hai trăm điếu tiền. Mộ Hoan cũng bị nàng làm cho hồ đồ theo, nhưng thấy sóng yên biển lặng mới dám thở hắt ra một hơi.
Bất chợt, A Ba Đáp Thấu Á Viên cảm thấy có gì đó không đúng, ban nãy nàng dạy Mộ Hoan hoàn toàn không phải ý tứ này.
Có nghĩa là…
“Mộ Hoan!!!!”
Mộ Hoan vội quỳ sụp xuống che tai lại: “Nô tỳ biết sai rồi, không dám làm như vậy nữa a.”
“Quá phận! Ngươi mau qua bên kia vừa quỳ vừa chép lại, bằng không đừng mong có ngọ thiện!”
“Ách…”
Mộ Hoan bĩu môi nhăn mặt cầm nệm vải chuyển qua thư án quỳ chép ‘quả dưa ngốc’, trong lòng hận muốn vặn rơi lang nhĩ mềm mại kia. Chưa được một khắc đồng hồ đã vặn vẹo ngồi lên ngã xuống, Mộ Hoan giống như không xương lết hết nơi này rồi ngả nghiêng nơi khác, lười biếng viết ra được mấy chữ miễn cưỡng xem được.
A Ba Đáp Thấu Á Viên không cần nhìn cũng biết: “Ngồi thẳng dậy.”
Oán hận trừng trừng mắt, tự mắng ở trong lòng: “Ngài thì biết cái gì chứ!!”
Nghĩ ngợi một hồi liền đứng bật dậy, cầm lấy nghiên mực trên thư án của mình chuyển sang thư án của chó nhỏ, lưu loát đập mạnh xuống bàn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đánh một cái giật mình: “Nàng đang làm cái gì vậy?”
“Hết mực rồi.” Nói xong thì tiện tay cầm luôn nghiên mực của chó