Mùa đông rét buốt, Mộ Hoan ngồi trong An Tự Các luyện chữ cũng nhịn không được rùng mình, vội phân phó người mang thêm mấy chậu than lô vào huân ấm. Trên thư án có hơn hai mươi tờ chép [quả dưa ngốc], Mộ Hoan chép mỏi thì qua đọc sách, những chữ không biết thì đánh dấu lại chờ chó nhỏ thượng triều trở về sẽ hỏi.
Hỉ Tâm bưng chén trà vừa phao đặt xuống thư án: “Chủ tử, sổ sách đều được mang đến, ngài có muốn xem không?”
Mộ Hoan đảo mắt nhìn quanh, đè thấp giọng hỏi: “Có dễ đọc không? Ta chỉ biết mấy chữ gạo đường đơn giản thôi a.”
“Đều là chi tiêu, chủ tử yên tâm không làm khó ngài.”
“Vậy mang đến đây.”
Hỉ Tâm đưa mắt nhìn Tường Liên, cả hai mỗi người một chồng bưng đến thư án.
“Chi tiêu mỗi ngày mỗi tháng đều được ghi lại, vương phủ chúng ta cũng chỉ mới lập nên chỉ có trong vòng một năm này thôi.”
“Không nên quá khắc khe mỗi văn mỗi xu.” Mộ Hoan đem sách đặt sang một bên, tiện tay lấy sổ sách ra xem: “Tỷ tỷ nói qua tiền phát mỗi tháng đều không đủ cho bọn họ, lấy lại vài văn tiền cũng có thể nhắm mắt bỏ qua. Tránh bọn họ chó cùng rứt giậu liều mạng với chúng ta, như thế ảnh hưởng đến thanh danh của vương phủ.”
“Nương nương nếu biết chủ tử nhớ kỹ lời ngài ấy dạy như vậy nhất định rất cảm động.”
“Hắc.”
Mộ Hoan giở xem vài trang, quả nhiên dễ hiểu hơn thi thư chó nhỏ mang cho nàng đọc mỗi ngày. Do vương phủ chỉ mới lập nên mọi thứ đều phi thường minh bạch, nhưng qua hai ba năm chưa chắc đã được như vậy. Đọc một chút liền xong, Mộ Hoan mãn ý đóng dấu vào sổ sách rồi đưa cho Hỉ Tâm mang đến chỗ Tống ma ma.
“Chủ tử, điền trang có nhiều vấn đề, hay là ngài cũng xem một chút?”
“Là hoàng thượng ban cho?”
“Một phần, có vài điền trang là từ tài sản riêng của điện hạ, được hai năm.”
“Điền trang hai năm thì có vấn đề gì a?” Mộ Hoan nhét hai tay vào thủ lô làm ấm, nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào thiếu sao?”
“Phải.” Tường Liên lo ngại thì thầm vào tai nàng: “Điền trang ghi trong tài sản bị thiếu hai cái, chẳng biết có vấn đề gì không?”
“Ta nghe nói năm ngoái hoàng thượng hạ lệnh điền trang dưới ba mươi mẫu sẽ phải gộp với điền trang khác cho đủ một khoảnh, ngươi tra xem có đúng hay không?”
“Hai điền trang bị mất đều hơn bảy mươi mẫu.”
“Kỳ quái.”
Mộ Hoan vội lấy giấy tờ ghi chép điền trang lại xem, quả nhiên là mất hai điền trang đất đai phì nhiêu nhất. Hai điền trang này tính đi tính lại cũng hơn một khoảnh, tất nhiên không thể nói mất liền mất được.
“Gọi A Phúc đến hỏi.”
“Vâng.”
Một lúc sau A Phúc cũng được đưa tới, cung kính chấp tay bái lạy: “Chủ tử có gì phân phó?”
“Ở đây có điền trang Nhã Nam và Nham San là bị mất giấy tờ, ngươi có biết là vì vấn đề gì không?”
“Nhã Nam và Nham San được điện hạ quy vào sính lễ thú ngài vào cửa, hiện tại đang cất trong An Tự Các.” Vừa nói A Phúc vừa đến rương châu báu lấy ra hai tấm giấy tờ điền trang: “Chủ tử, ở đây.”
Mộ Hoan phát ngốc, lý nào đồ cất ở chỗ nàng mà chính nàng còn không biết!?
“Nếu đã minh bạch trang viên thì tốt, về phần quản gia chăm lo cho trang viên thì sao? Vẫn ổn chứ?”
“Trang viên nhỏ nhất cũng hai mươi hộ tá điền, lớn nhất cũng gần trăm hộ, quản gia đều là thân tín bên cạnh điện hạ. Bất quá cũng hai năm rồi không gặp lại chưa chắc có thể tin tưởng được như trước đây, nô tài sẽ cố gắng sắp xếp để gặp bọn họ trò chuyện.”
“Không cần, chuyện này cứ để ta lo liệu.” Mộ Hoan trầm tư hồi lâu rồi nói: “Ta thân là quản gia chủ mẫu những chuyện này nên đích thân làm mới an tâm, đồng thời xem thử cách làm việc của quản gia điền trang.”
“Chủ tử nói phải, nô tài sẽ giúp người an bài.”
“Làm phiền A Phúc công công rồi.”
Hai người còn đang thảo luận thì Tống ma ma cũng bước vào, cung kính chấp tay bái lạy.
“Mộ chủ tử vạn an.”
“Kiểm tra các thất thế nào rồi?”
“Chủ tử liệu sự như thần, quả nhiên bọn họ là tai mắt được phái đến phủ chúng ta. Nô tỳ tra ra được có bảy cơ thiếp là người của Đồng vương, Kình vương, An Nam vương, Tề vương và Bắc Lâm vương. Trong tẩm thất có rất nhiều loại độc dược vũ khí chờ đến lúc thị tẩm sẽ ám hại điện hạ, nô tỳ đều đã cho người dụng hình tra khảo. Những tẩm thất quá sung túc đều bị cắt giảm, nơi thiếu thốn thì bù đắp vào, cũng đã được gần tám phần rồi.”
“Cực khổ cho ma ma rồi.” Mộ Hoan hài lòng gật đầu: “Cũng may điện hạ thời gian qua không tùy tiện sủng hạnh, bằng không chẳng biết đã bị ám hại bao nhiêu lần.”
“Chủ tử cao minh, không biết ngài muốn xử trí thế nào?”
“Người của ai thì cứ trả về cố chủ, dù sao loại thiếp thất thế này không đáng được lưu lại. Nhưng nhớ giữ mặt mũi cho phía hoàng thân, dù sao bọn họ cũng là chủ tử quyền uy hơn người.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.”
…
“A… ưm, điện hạ…”
Tiểu tuyến thể no tròn bị hút duẫn đến sưng đỏ liên tục chảy ra dâʍ ɖịƈɦ thấm ướt cả sàn đan, bên ngoài hơi nứt ra để lộ vệt đỏ thẫm mê người. Người bên trên giống như không biết mệt, chơi đùa tuyến thể của nàng đến run rẩy kịch liệt, qua một đợt cao triều lại phi thường mẫn cảm.
“A~ đừng mà…” Mộ Hoan né tránh không thành chỉ có thể để chó nhỏ tùy thời chơi đùa cơ thể nàng: “Chỗ đó khó chịu… ưm… điện hạ…”
“Khó chịu sao? Nàng lại không giống đang khó chịu.”
“Hư, người ta cũng biết e lệ, a~”
Điểm tối nhạy cảm bị chạm trúng, Mộ Hoan ưỡn cong người run rẩy, hai chân gác bên hông chó nhỏ đều bị rút sạch sức lực. Dịch thủy nhỏ thành giọt ướt đẫm cả sàn đan dưới đất, tỏa ra mùi hương phi thường câu nhân, chỉ còn chờ khoảnh khắc cẩm bạch tú thường nhiễm sắc hồng.
“Ưm, Á Viên… a…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên đùi non nhẵn mịn, khàn khàn giọng hỏi: “Sáng nay cũng thật có uy phong.”
“Ni.” Mộ Hoan mơ màng ngẩng đầu nhìn: “Điện hạ?”
Đối phương không hồi đáp, ở trên tuyến thể đột ngột cắn một cái, ngay lập tức đạt đến cao triều mà khoái hoạt ngã lại xuống giường.
“Ha… a…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chồm người hôn lên trán kiều hương, đệm thịt mềm mại vẫn lưu luyến trên da thịt trơn mịn ra sức vuốt ve.
“A Hoan, bảo bối, mệt mỏi rồi sao?”
“Ni.” Mộ Hoan choàng tay qua ôm lấy nàng, mệt mỏi khai khẩu: “Điện hạ, ban nãy, ưm đừng sờ~ ban nãy ngài muốn nói gì a?”
“Sáng nay nàng đến Ngọc Lộ Các thị uy, sợ rằng phía tỷ tỷ nàng cũng biết tin rồi.”
“Thần thiếp là quản gia chủ mẫu, không có uy phong bọn họ sẽ nghe lời sao? Bất qua, điện hạ, thần thiếp