Ở vị trí này dễ dàng nghe hai người kia nói chuyện.
“Lão bản, ngài đừng giấu đồ tốt nữa, bọn ta biết được chỗ ngài có đoạn Phụng Chiêu Hạc, mau mau lấy ra cho bọn ta đi.”
“Ây da, lão cô cô của ta ơi, các người đều biết Phụng Chiêu Hạc là cống phẩm của triều đình, bổn tiệm làm sao có thể nghênh được về đây?”
“Ta nghe nói ngươi ở chỗ công công quản sự mua về được, cứ nói giá đi, bao nhiêu ta cũng mua được.”
Mộ Hoan nghe rõ ràng không sót một chữ, quay sang Hỉ Tâm nói: “Lấy vào đây.”
Hỉ Tâm vâng dạ nhận mệnh, vội vàng rời khỏi tiệm ra ngoài xe ngựa phân phó gia đinh mang đồ vật của chủ tử vào. Lão bản hồ đồ nhìn theo, vừa vặn phát hiện gia đinh khiêng hai rương lớn đặt trước mặt hắn, lần lượt mở nắp từng rương.
Nguyên lai là hoàng kim, hai rương đầy hoàng kim.
Hai mắt lão bản lóe sáng, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn sang Mộ Hoan: “Ngươi là ai?”
“Đừng hỏi nhiều, mang Phụng Chiêu Hạc ra, toàn bộ đều là của ngươi.”
“Nếu ngươi không nói rõ, ta tuyệt đối không lấy ra!”
Mộ Hoan khe khẽ bật cười, chậm rãi mở miệng: “Biết chưa chắc đã là tốt, lão bản, hiểu ý ta rồi chứ?”
“Ngươi…”
Lão bản tỉ mỉ đánh giá một lượt Mộ Hoan, mười phần thì chín phần là nữ nô của hào môn nào đó được phái đến mua Phụng Chiêu Hạc. Khí chất rõ ràng bất đồng với những nữ nô khác, có lẽ là nữ nô của phủ đệ hoàng thân nào đó, cũng có thể là người từ Tử Tước, Công Tước phủ bước ra.
“Được thôi, nhưng ngươi phải ký giấy điểm chỉ không được tiết lộ đã mua từ chỗ của ta.”
“Thành giao.”
Lúc này lão bản mới hài lòng mỉm cười, xoay người phân phó hạ nhân đi mang Phụng Chiêu Hạc đến.
Lại nói Phụng Chiêu Hạc là một loại vải mà mặt trên là một lớp vải cánh ve thiển hồng sắc thêu phượng hoàng phi đáo cửu trùng thiên. Mặt dưới là lụa tố sắc thêu bạch hạc phù vân, đường nét hài hòa tinh xảo, đạt đến trình độ cao mà chỉ có Ti Chế Phòng của hoàng cung mới làm ra được. Loại Phụng Chiêu Hạc này cũng chỉ có nữ tử chốn hậu cung mới được mặc, chính xác là của nữ tử từ phi vị trở lên.
Mộ Hoan ngồi một lúc thì hạ nhân cũng mang được Phụng Chiêu Hạc ra, trước đó hai mệnh phụ đến mua hàng đều bị đuổi đi.
Lão bản đặt Phụng Chiêu Hạc lên bàn, sẵn giọng nói: “Cô nương, ngươi xem có mãn ý?”
Mộ Hoan vuốt ve mặt vải mềm, thoáng nhíu mày: “Đúng là Phụng Chiêu Hạc.”
“Tất nhiên là Phụng Chiêu Hạc, ta phải nhờ các vị công công tìm cách thâu một đoạn, giá trị của nó chắc ngươi cũng minh bạch rồi đi.”
“Hảo.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, kéo khóe môi cười nói: “Người đâu, mời lão bản ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.”
Trong lòng cảm thấy bất an, lão bản trợn trừng mắt lùi về sau: “Các ngươi muốn làm gì hả? Rốt cuộc ngươi là ai hả?”
“Hỗn xược!” Hỉ Tâm giận dữ quát vào mặt hắn: “Gặp Ngạc vương phủ Mộ chủ mẫu còn không biết quỳ xuống?”
Mặt cắt không còn một giọt máu, lão bản hoảng hồn quỳ sụp xuống đất điên cuồng dập đầu: “Chủ mẫu tha mạng! Chủ mẫu tha mạng!!”
“Buôn bán cống phẩm triều đình tội này không nhẹ, ngươi lại dám bán ở cửa tiệm ngự ban cho Ngạc vương, có phải muốn đem tất cả tội danh đổ lên người điện hạ hay không!?”
“Lão nô không dám! Lão nô chỉ vì ham lợi mà lôi kéo nội giám thâu một ít Phụng Chiêu Hạc đem bán, hoàn toàn không phải muốn hại điện hạ! Chủ mẫu cầu ngài tha ta một mạng!!”
“Tha ngươi?” Mộ Hoan giận dữ đập mạnh tay xuống bàn: “Ngươi trước buôn bán cống phẩm, sau này còn dám làm ra loại chuyện nào nữa? Đường đường là lão bản của cửa tiệm ngự ban lại làm ra trò ti tiện thâu đồ hoàng thất cố ý ám hại chủ tử, nếu ta không sớm phát hiện thì Ngạc vương phủ đều sớm bị ngươi liên lụy!!”
“Chủ mẫu tha mạng! Là Tiền công công hắn bảo lão nô làm như thế, không phải do lão nô tự mình chủ trương!”
“Lôi xuống đánh chết! Tịch thu toàn bộ gia sản sung công, gia quyến toàn bộ đều đem bán, ai cũng không được tha bổng!”
“Chủ mẫu! Chủ mẫu!!!”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn cống phẩm trên bàn, nhíu mày nói: “Hỉ Tâm, ngươi đem thứ này giao cho Tông Nhân Phủ, bảo là Tiền công công thâu bán ra ngoài, tìm thêm vài tên hảo hảo chỉ dẫn bọn họ đứng ra làm chứng.”
“Vâng, chủ tử.”
“Tin tức hôm nay đừng để lọt ra ngoài, đóng cửa tiệm vài hôm sau khi sắp xếp được người mới sẽ tính tiếp.”
“Nô tỳ lập tức đi làm ngay.”
Đợi khi xung quanh yên ắng, Mộ Hoan mới đưa mắt quan sát khắp nơi, chỗ này còn bao nhiêu bãi nước bẩn nàng cũng chẳng rõ. Lão bản đáng chết kia hắn đã bán bao nhiêu cống phẩm, tất cả tất cả đều mù mịt, chắc chắn không phải mới ngày một ngày hai.
“Tường Liên, ngươi cùng vài người lưu lại kiểm tra xem còn có gì khả nghi đều mang ra hết, thống kê xong thì mang về vương phủ cho A Phúc kiểm tra.”
“Còn chủ tử?”
“Ta phải đến Đồng vương phủ một chuyến.” Mộ Hoan thoáng chau mày: “Chuyện này không đơn giản đâu.”
…
“Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Mộ Tước nghiêm túc thẳng lưng nghĩ ngợi, tay cầm chén trà đã lạnh một nửa cũng hồn nhiên không biết.
“Chuyện này liên quan đến cống phẩm triều đình, xử lý không thỏa rất dễ bị người khác vu oan giá họa. Cũng may muội nhanh trí đổ hết qua cho Tiền công công, người đã chết hắn có trăm miệng vẫn cãi không lại đỡ phải đêm dài lắm mộng.”
“Nhưng nước bẩn này không chỉ có một bãi.” Mộ Hoan trong lòng giấu không khỏi lo sợ: “Ta sợ phía sau lão bản đã bán cho vài người cống phẩm, tra ra là mua từ cửa tiệm ngự ban thì càng phiền phức.”
“Ngươi nói đúng, chuyện này nhất định phải thu dọn thật gọn gàng.”
Mộ Tước nghĩ một lúc, ngón tay chậm rãi gõ nhịp nhịp trên bàn: “Chưa chắc chỉ có một cửa tiệm này xảy ra vấn đề, đến lúc đó thánh thượng trách tội xuống khó lòng biện giải.”
“Tỷ tỷ, ngươi làm quản gia chủ mẫu nhiều năm kinh nghiệm phong phú, nếu ngươi gặp trường hợp này sẽ xử lý thế nào?”
“Nếu là ta thì tất cả đều gϊếŧ hết, ai cũng không được sống sót tránh liên lụy đến tiền đồ của điện hạ. Mặc dù hành vi này có điểm nhẫn tâm, nhưng nếu tra ra được gì đó bất thường toàn gia đều sẽ bị tru di, đến lúc đó chẳng biết ai khóc ai cười nữa đây.”
“Nếu biết là ai thì còn đơn giản, đằng này chỉ tóm được một mình lão bản đó, bức cung tra hỏi cũng không nói được nửa chữ.”
“Gϊếŧ gà dọa khỉ.”
Mộ Hoan giống như đứng dưới trời mây mù bắt gặp một đợt nắng xé toạt âm u, trước mắt bừng sáng hào quang rực rỡ không gì sánh bằng. Đơn giản dùng một chiêu gϊếŧ gà dọa khỉ, tự động bọn họ sẽ đem những đồ vật thâu từ hoàng thất gom trở về một chỗ, đến lúc đó hai bàn tay vấy bẩn đều trở về trong sạch như gương. Tự khắc nàng không cần phải tự tay xử lý toàn bộ, đồng thời khiến bọn họ biết mà thu liễm không dám làm càn.
“Tỷ tỷ dạy phải.” Mộ Hoan mừng rỡ bắt lấy bàn tay của Mộ Tước: “Trước mắt không phải lạm sát vô tội, lại có thể giải quyết nan đề cấp