“Tiểu công gia! Tiểu công gia!!”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan hiếu kỳ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Phan Phất Nữu đang chạy theo sau lưng nàng.
“Lệnh ái có chuyện gì sao?”
“A?”
Phan Phất Nữu cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, bối rối nâng khăn lụa che nửa mặt dưới tránh thất thố. Bất quá nhìn thấy ý trung nhân sao có thể không lúng túng, thậm chí lang nhĩ mềm mại đã nhuộm đỏ một mảng. Hiện tại tiểu công gia niên kỷ chưa tới, nàng không cần phải gấp gáp, đối với người trong lòng chỉ nhẹ nhàng mà tiếp cận.
“Ban nãy lúc thượng khóa nghe tiểu công gia khí khái nói về chí làm quan, tiểu nữ vô cùng ngưỡng mộ, vẫn mong có dịp được tiểu công gia dạy dỗ thêm.”
“Lệnh ái quá lời, ta tài học non kém, thua xa lệnh ái thông tình đạt lý.”
“Tiểu công gia không cần khiêm tốn.” Phan Phất Nữu hơi nhấc cổ tay phẩy nhẹ mặt quạt, ngượng ngùng mở miệng nói: “Tiểu nữ chỉ là omega, có thể học vài chữ đã là phần phúc, sao dám vọng tưởng vượt quá nhân trung long phượng như tiểu công gia? Bất quá nghe những lời tiểu công gia vừa nói, tiểu nữ lại càng ngưỡng mộ ngài hơn, mong rằng có dịp cùng ngồi xuống đàm đạo thảo luận tài học.”
“Như thế sợ sẽ hủy hoại thanh danh của lệnh ái.” A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan luôn giữ chừng mực cách một khoảng vừa phải với Phan Phất Nữu: “Lệnh ái thiên kim chi khu, là bảo bối trong lòng Phan lão gia, nếu có bất trắc gì ta cũng khó lòng ăn nói.”
“Tiểu công gia vốn là người quân tử, sao có thể so sánh với phường thất phu bên ngoài? Mà tiểu nữ cũng chỉ mong có thể học thêm nhiều một chút, sau này gả đi không bị phu quân chê cười.”
“Có thể lấy được lệnh ái chính là phúc phần, sao có thể chê cười?”
Nghe những lời này, Phan Phất Nữu lại càng xấu hổ hơn, bối rối kéo khăn lụa: “Tiểu nữ ban nãy bị thân tỷ vạch trần, còn sợ tiểu công gia sẽ chán ghét.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan chớp mắt một cái, bình thản đáp lời: “Lệnh ái thông minh hài hước sao có thể khiến người chán ghét?”
“H-Hài hước?”
Khóe môi Phan Phất Nữu được dịp co rút, đều do thối tỷ tỷ hại nàng, bằng không tiểu công gia sao có thể xem nàng ấu trĩ hài hước chứ!?
“Nếu lệnh ái không còn gì khác, ta xin phép hồi phủ.”
“Ách, khoan đã!”
Phan Phất Nữu dùng một tay cầm quạt, tay kia tiếp nhận thực hạp từ chỗ tiểu nữ nô theo hầu phía sau, bối rối đưa qua cho tiểu công gia.
“Tiểu nữ cũng không phải cô nương giỏi làm cao điểm, chỉ có chút lòng thành này, mong tiểu công gia nhận cho.”
“Cái này…”
“Tiểu công gia yên tâm, không phải chỉ một mình ngài, tất cả mọi người đều có.”
Tránh để tiểu công gia nghĩ nàng quá thất lễ, Phan Phất Nữu đã làm hồng tô cho tất cả mọi người, thậm chí đêm qua còn không ngủ đủ giấc.
“Cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ lệnh ái.”
Thư đồng beta phía sau liền bước lên giúp tiểu công gia tiếp nhận thực hạp, hai người cũng nhanh chóng ly khai Phan gia hồi quốc công phủ.
Phan Phất Nữu luyến tiếc nhìn theo, đôi mắt hạnh trong trẻo như gương, nhìn một cái liền thấu toàn bộ nội tâm đơn thuần của nàng. Đột nhiên vai bị vỗ mạnh, Phan Phất Nữu ai u kêu dài một tiếng, hung hăng quay lại trừng lớn mắt.
“Thối tỷ tỷ!”
“Ây u, không đúng a.” Phan Phất Lai Kì bước lên song song với Phan Phất Nữu, hồ đồ nhìn thân muộn từ trên xuống dưới: “Ban nãy mới giống tiểu cô nương, bây giờ lại biến thành lão hổ hung dữ rồi?”
Phan Phất Nữu hung hăng giẫm mạnh lên chân nàng: “Đồ xấu xa! Đều do tỷ hại ta, ta về mách với nương xem ngài làm sao xử lý!”
“Ách, ta đã làm gì đâu? Tiểu ngũ, ngươi nói chuyện có đạo lý đi.”
“Không làm gì? Tỷ ở trước mặt bao nhiêu người bêu xấu ta, sau này ta làm sao có thể gả đi được chứ hả?”
“Không nghiêm trọng vậy đi?” Phan Phất Lai Kì có chút khó xử mở miệng: “Nếu vậy ta đi đính chính lại, tránh sau này tiểu cô nương hung dữ của chúng ta không gả đi được.”
“Thối tỷ tỷ!!”
=====================
Sinh thần của Mộ Hoan được Thái hậu đích thân chủ trì tổ chức, người được mời đến dự đều là gia quyến cao môn, hoàng thân quốc thích phi thường tôn quý. Ngay cả hoàng thượng cũng đến, đủ hiểu Mộ thị được hưởng ân sủng lớn đến mức nào.
Trước khi nhập điện, Mộ Hoan được phép lưu lại noãn các trang dung, bên cạnh còn có tam công chúa giúp đỡ búi tóc cài trâm.
“Hoan nhi, ngươi là người có phúc khí nhất Ngạn Huyền đại lục địa rồi, đến cả hoàng thượng cũng đích thân đến dự sinh thần của ngươi.”
Mộ Hoan nghiêng đầu muốn nhìn búi tóc, kết quả lại bị tam công chúa dùng sức ngăn cản, không để nàng tùy ý quay sang trái phải.
“Vẫn chưa xong, đừng nháo.”
“Tam tỷ, đầu ta đều nặng đến phát đau rồi, ngươi còn muốn cài thêm bao nhiêu kiện đây?” Mộ Hoan gian nan đỡ búi tóc của mình, ngón tay đeo kín hộ giáp mỗi lần cử động đều phát ra tiếng lanh canh: “Nhỡ như đi không cẩn thận làm rơi thì sao?”
“Không cần lo, bản công chúa giúp ngươi cố định rất chặt, không rơi nổi đâu.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cầm một kiện phỉ thúy hoa nhung ướm lên thử, hài lòng mới cài vào tóc nàng: “Sinh thần chi lễ quan trọng như triều nhật chi lễ, sao có thể không tỉ mỉ chu đáo chứ?”
“Chỉ sợ quá nổi bật cướp mất hào quang của hoàng tổ mẫu a.”
“Hắc!”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách cười cong hai mắt: “Ngươi còn dám trêu chọc cả hoàng tổ mẫu sao?”
Tâm trạng Mộ Hoan hôm nay phi thường tốt đẹp, đưa mắt nhìn vào gương rồi nói: “Bất quá Hoan nhi có trang dung tốt cỡ nào cũng không bằng tam tỷ thiên sinh lệ chất, tam tỷ nói xem có phải hay không?”
Nghe xong mấy lời nịnh bợ có cánh này, A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách càng cười lợi hại hơn: “Ta chính là phu nhân đã có oa oa, sao so bì với tiểu mỹ nữ thanh xuân phơi phới chứ? Nói ra còn không sợ người khác cười ta không biết e lệ.”
“Trong mắt Hoan nhi thì tam tỷ vẫn rất xinh đẹp.” Mộ Hoan nâng tay để Tường Liên chỉnh sửa hộ giáp lần nữa, mắt hạnh trong trẻo như gương: “Trực học sĩ mỗi lần đều không nỡ xuất phủ thượng triều, chẳng đêm nào chịu lưu lại thư phòng đọc sách, còn không phải tam tỷ mỹ mạo hơn người khiến ai cũng say mê sao?”
“Ngươi a, nghe ở đâu mấy thứ loạn thất bát táo này đây? Trực học sĩ bình thường không nỡ xuất phủ là do nha đầu Thục Trinh cứ bám mẫu thân không buông, còn khóc lóc cả buổi phải dỗ mãi mới chịu nín. Còn thư phòng…” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách mặt nhỏ nhuộm hồng, xấu hổ mở miệng nói tiếp: “Phu thê tương kính tương ái có gì không đúng?”
“Tất nhiên là không có gì sai, mà là…”
Nói đến đây Mộ Hoan đột nhiên dừng lại, ý vị thâm trường nhìn tam công chúa từ trên xuống dưới. Bị nhìn như thế A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách càng thêm xấu hổ, vội vàng xoay người cầm lấy chén trà trên khay uống liền mấy ngụm.
“Công chúa, tiểu phúc…”
A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách sặc nước trà, ôm ngực ho liền mấy tiếng: “N-Ngươi sao…”
“Thật sự?”