Nhập xuân khí trời mát mẻ, ban đêm gió thổi lồng lộng, hai bên dương liễu rì rào không ngớt. Vầng nguyệt quang an nhiên treo mình trên cao soi bóng dưới hồ, từng cánh đào hoa mềm nhẹ trôi theo làn nước mát.
“Ưm… điện hạ… đừng…”
Tiểu tuyến thể bị người bên trên chà đạp không thương tiếc, hung hăng càn quét tất cả mật ngọt, từng tấc chiếm đoạt linh hồn lẫn thể xác. Thân thể omega đặc biệt mẫn cảm, mặc dù chỉ là thiển độ nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn, dâʍ ɖịƈɦ thấm ướt cả sàn đan dưới thân.
Địa phương yếu đuối nhất bị chạm đến, mười đầu ngón chân co quắp, khoái hoạt leo đến đỉnh Vu Sơn.
“A~”
Cơ thể kiệt quệ đổ sụp xuống sàn đan mềm mịn, Mộ Hoan run rẩy một chút, mười đầu ngón tay vô lực siết lấy chẩm y. Chó nhỏ dường như không có ý tha cho nàng, một phát chồm người đến, đem tuyến thể đè ép nhẹ nhàng ma sát.
“Đừng mà, ưm…”
“Bản vương gấp sắp chết rồi!”
Mộ Hoan chống đỡ ngẩng đầu lên, gian nan ngăn trở chó nhỏ: “Điện hạ, ngài chưa vỡ lòng, không được tùy ý hành phòng.”
“Thứ quỷ quái gì không biết!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hung hăng cắn một ngụm lên cổ kiều hương, tuyến thể bên dưới sưng tấy một vòng nhưng vẫn chậm chạp không có phản ứng. Alpha đều dựa vào vỡ lòng đánh dấu sự trưởng thành, một khi chưa vỡ lòng thì không thể hành phòng, đây là quy định của lão tổ tông để lại.
Cơ thể của alpha thời điểm trước vỡ lòng vẫn chưa hoàn thiện, thậm chí là khiếm khuyết, phải đợi qua vỡ lòng mới như phá kén hóa bướm.
“Ưm…” Mộ Hoan thân thể mềm nhũn chui vào lòng của chó nhỏ, ngọt ngào nỉ non bên tai: “Đừng gấp, thần thiếp đợi được.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn nói gì đó, kết quả lại nói không thành câu, đành ôm tiểu kiểu hương vào lòng đi ngủ.
“Điện hạ.”
“Hửm?”
“Thần thiếp đã có thể đi lại, tay cũng tốt hơn trước, có phải được đi thăm tỷ tỷ rồi không?”
“Chuyện của Đồng qua chưa lâu, bản vương không thể để nàng đi. Quá hạ bản vương mượn lý do đưa nàng xuất phủ du ngoạn rồi đến Tề Châu một chút, tránh để người khác có cớ tấu trình phụ hoàng.”
“N-Nhưng mà thần thiếp rất nhớ tỷ tỷ, đi một chút liền hồi kinh không được sao?”
“Không được, nàng có nói thế nào cũng không được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người ôm thật chặt lấy kiều hương, ôn nhu dỗ dành: “Hoàng thượng đang thu dọn tàn cục của La Tư Khống thị, tàn tích trong triều đều bị gạt sạch. Bây giờ nếu nàng còn tìm đến Đồng quốc công há chẳng phải công khai có quan hệ với La Tư Khống? Lúc đó bản vương, thậm chí là hoàng tổ mẫu cũng không cứu được nàng.”
Mộ Hoan ngước đôi mắt đầy nước nhìn chằm chằm nàng, đành nén xuống dằn vặt trong lòng: “Thần thiếp gả cho ngài ngày ngày đều hưởng thụ cẩm y ngọc thực, còn được phong đến cáo mệnh. Nhưng tỷ tỷ, nàng bảo hộ thần thiếp từ khi còn ở Đồng vương phủ, bây giờ lại lưu lạc đến Tề Châu, thần thiếp thật sự không đành lòng.”
“Nàng bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại giống tỷ tỷ nàng nhu nhược, bản vương hiểu nàng đang nghĩ cái gì, nhưng chuyện gì cũng phải chọn thời điểm thích hợp. Bản vương vừa lập đại công được phong đến Kim Thiết đã khiến nhiều người bất mãn, nay bắt được thêm điểm yếu này thì Ngạc vương phủ rất dễ dàng bị lật đổ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vén tóc kiều hương ra sau, dịu dàng hôn lên trán nàng: “Coi như vì ta, vì tiền đồ tương lai của oa oa, đợi thêm một thời gian nữa có được không?”
“Ngài đã nói như vậy thần thiếp còn ngang bướng chẳng phải đã cô phụ sủng ái của ngài sao?” Mộ Hoan chán nản trút một tiếng thở dài, tròn xoe mắt hạnh nói: “Thần thiếp biết mình không đúng ở đâu, cũng biết mình nên làm những gì. Chỉ là không đủ nhìn xa bằng điện hạ, tự làm bản thân mất mặt.”
“Nàng căn bản rất thông minh, chỉ là ở trước mặt bản vương luôn giả ngốc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng đệm thịt vỗ mạnh lên trán nàng: “Bản vương chính là bị nàng làm cho hồ đồ theo.”
Mộ Hoan đưa tay che chỗ vừa bị vỗ, nửa nũng nịu nửa giận dỗi oán trách: “Điện hạ lúc nào cũng khi dễ thần thiếp, thời điểm trước khi gả cho ngài còn nói cái gì mà bảo hộ thần thiếp, không để thần thiếp chịu nửa điểm ủy khuất.”
“Nếu bản vương không hộ nàng, nàng có thể trở thành cáo mệnh sao? Nếu bản vương không che chở nàng, dung túng nàng chỉ sợ số lần phạm thượng cũng đủ để mông nàng nát thành bãi bùn rồi.”
“N-Ngài…” Mộ Hoan gạt mạnh chi trước đang đè trên eo mình, hậm hực xoay lưng lại: “Thần thiếp không quản nữa, nói thế nào cũng là điện hạ đúng thần thiếp sai!”
“Ây da, ái phi đừng giận dỗi nữa.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên tiếp tục ôm choàng lấy tiểu kiều hương, cọ cọ đỉnh đầu nàng mấy cái, trong đôi nhãn đồng xanh biếc đều là tiếu ý.
“Bản vương thừa nhận nàng lúc nào cũng làm đủ chuyện khiến bản vương đau đầu nghĩ cách giải quyết, bất quá nàng không sai, là bản vương chiều chuộng hư nàng.”
“Điện hạ! Ngài lại cười nhạo thần thiếp!”
Dùng sức đẩy mạnh chó nhỏ ra, Mộ Hoan choàng tay lấy tẩm y được xếp gọn trên đầu giường mặc vào, xoay người xuống giường muốn ly khai ngọa phòng.
“Nửa đêm nàng còn muốn đi đâu?”
“Đến thư phòng!” Vừa nói, Mộ Hoan vừa kéo chăn trên giường xuống, tiện tay đoạt luôn gối dài: “Thần thiếp không dám lưu lại, sợ điện hạ nhìn thấy lại phải đau đầu.”
“Bản vương chỉ nói đùa thôi, đừng đi mà.”
Dùng chút sức đã lôi kéo được kiều hương quay trở về giường, A Ba Đáp Thấu Á Viên đem toàn bộ móng sói đè lên, đầy mặt háo sắc áp sát đến gương mặt thanh tú của nàng. Mộ Hoan lập tức vùng vẫy mấy cái, còn to gan trừng mắt ngược lại, để xem ai trong hai người chịu thua trước.
“Ái phi.”
“Hừ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, ở trên chóp mũi nàng liếm một ngụm, đôi nhãn đồng xanh biếc như nhìn thấu tâm can người dưới thân: “Bản vương như thế nào mê luyến nàng, lẽ nào nàng còn không nhận ra?”
Mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng lên, có cô nương nào nghe mấy lời tỏ tình mà không ngượng ngùng kia chứ?
“Thần thiếp sao có được phúc khí đó a?” Mộ Hoan vòng tay choàng qua cổ chó nhỏ, hai mắt hấp háy phát quang: “Chỉ sợ điện hạ một lúc nào đó chán ghét thần thiếp, ruồng bỏ thần thiếp.”
“Nàng nếu biết thì hảo hảo trân trọng bản vương đi.”
Nghe xong Mộ Hoan lập tức khanh khách che miệng cười, chủ động dâng lên một nụ hôn, ánh mắt phảng phất ý cười tình tứ như xuân như mộng. Thiếu nữ thanh xuân phơi phới, chỉ nở một nụ cười liền khiến lang quân thất hồn lạc phách, vĩnh viễn trầm mê không nỡ ly khai.
“Thần thiếp…”
“Hửm?”
“Đói!”
“…” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc trắng mắt: “Nửa đêm canh ba còn muốn ăn khuya?”
“Nhưng mà bụng thần thiếp cứ réo không ngừng.” Mộ Hoan đưa tay xoa tiểu phúc mấy cái, bĩu bĩu môi: “Điện hạ chê bai thần thiếp sao?”
“Hảo, hảo, muốn ăn thì ăn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đối bên ngoài lớn tiếng phân phó: “Người đâu, phân phó trù nương chuẩn bị thức ăn khuya cho vương phi.”
Bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân, xem chừng đã có nữ nô di chuyển đến trù phòng. Hai người dây dưa trên giường một chút nữa mới chịu ngồi dậy chỉnh trang y phục trên người, cùng nhau đến trà án tán gẫu.
Trà luôn được đun trên lò than phòng trường hợp chủ tử khát mà có nước uống, Mộ Hoan tự tay rót cho chó nhỏ một chén trà vừa phao, cẩn dực hầu trà cho điện hạ.
“Nàng có chuyện muốn nói?”
“A!?” Mộ Hoan nghiêng đầu quan sát sườn mặt của chó nhỏ, chậm rãi đặt lại chén trà xuống bàn: “Đúng là có chuyện, chỉ là không biết nên hỏi hay không.”
“Nói xem.”
“Chuyện của Đằng thị không phải điện hạ