Mộ Hoan nghiêng người nằm sấp xuống nệm vải: “A Giai tuy xuất thân không tốt nhưng gả đi thời điểm lại uy phong lẫm lẫm, giá trang của nàng chất đầy năm xe còn không đủ, đến hai hôm sau vẫn có người mang đến thêm. Đến cả cao môn thanh lưu cô nương xuất giá cũng không được như thế, Hỉ La thị còn muốn thế nào đây? Lẽ nào muốn lấy đương kim công chúa không bằng?”
“Chỗ dựa không vững.”
Mộ Hoan nghe xong lập tức trừng mắt: “Bản phi đến đâu cũng có người chạy theo lấy lòng, quan lại cầu kiến nhờ khai khẩu bên tai Ngạc vương để được tiến cử không ít. Lẽ nào như vậy còn không đủ vững vàng bảo trụ A Giai bình bình an an ở Hỉ La phủ?”
“Nương nương, ngài chỉ là phi tử, thất sủng hay đắc sủng đều là chuyện khó ai đoán trước được. Có thể thấy Hỉ La thị vốn không để ngài ở trong mắt, nếu có cũng chỉ là ngoài mặt cho chúng ta xem, hoàn toàn không thể khiến Hỉ La thiếu phu nhân thoải mái sống ở địa phương đó.”
“Ngươi nói đúng, bản phi đã quá sơ suất rồi.” Mười ngón tay vô thức siết chặt sàn đan dưới thân, đôi mắt hạnh trong trẻo lóe một tia sát ý: “Bất quá, chỉ cần còn bản phi ở đây ai cũng không thể tổn hại đến người của Ngạc vương phủ.”
Vừa vặn nữ nô mang thiện cũng đến, ở bên ngoài cao giọng nói vọng: “Nương nương, trù phòng chuẩn bị xong thức ăn khuya.”
“Tiến.”
Nữ nô nhanh chóng bước vào An Tự Các, di chuyển một mạch thẳng đến ngọa phòng, cẩn dực đem từng dĩa thức ăn bày trên bàn. Theo sau còn có hai nữ nô của trà phòng mang than lô và chậu sứ đựng trà, cẩn dực hâm nóng nước trà rồi mới dùng muôi múc vào chén.
Mộ Hoan chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ, đưa mắt nhìn thức ăn khuya trên bàn, hài lòng mỉm cười: “Đêm đã khuya, các ngươi sớm nghỉ ngơi không cần đứng hầu, thưởng.”
Tường Liên lấy trong tay áo ít bạc vụn đặt vào tay nữ nô bọn họ rồi liếc mắt ý bảo nhanh chóng ly khai.
“Nương nương, giờ đã gần canh hai rồi.”
“Bản phi biết.” Mộ Hoan cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thở ra một hơi khoan khoái: “Không quá canh tư sẽ về thôi.”
Biết khuyên không được, Tường Liên đành đứng sang một bên, ngoan ngoãn cùng chủ mẫu chờ điện hạ hồi phủ. Đợi thêm nửa canh giờ nhưng thức ăn khuya trên bàn đều không được động đến, chỉ có trà là vơi càng lúc càng nhiều, bắt đầu nhìn thấy đáy họa tiết xanh lam.
Chỉ là Mộ Hoan không có tâm trạng dùng, mỏi mắt nhìn ra ngoài đại môn chờ đợi, trong lòng đinh ninh chắc chắn chó nhỏ sẽ sớm hồi phủ.
Tiếng gõ mõ canh ba vang vọng, mưa vẫn rào rào không ngừng trước sân.
Tường Liên chủ động bước lên ngăn cản Mộ Hoan dùng trà: “Nương nương, người dùng nhiều trà như vậy ban đêm sẽ khó ngủ, chi bằng dùng chút thức ăn đi.”
Nghĩ ngợi một chút, Mộ Hoan cũng đáp ứng cầm đũa gắp một ít bánh dẻo đậu xanh, bất quá chưa kịp ăn bên ngoài đã có tiếng thông truyền – Điện hạ giá đáo. Vội vàng đặt lại đôi đũa xuống bàn, Mộ Hoan mừng mừng rỡ rỡ chạy ra nghênh giá, chút chán nản vừa rồi cũng bay sạch sẽ.
“Điện hạ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thấy nàng đã quá canh ba chưa ngủ không khỏi lo lắng: “Bản vương đã bảo người nhắn nàng không cần chờ, sao vẫn chờ đây?”
“Thần thiếp biết hoàng thượng không giữ ngài lâu nên mới cố tình chờ, điện hạ, mau mau vào trong kẻo phong hàn nhập thể.”
Nhanh nhẹn giúp đối phương cởi xuống áo choàng, Mộ Hoan tiện tay đưa lại cho Tường Liên, rồi cùng chó nhỏ tiến vào ngọa phòng thay đổi y phục. Trong phòng được huân đến ấm áp, A Ba Đáp Thấu Á Viên vừa từ ngoài trời mưa lạnh băng băng trở về, có thể ở trong ngọa phòng ấm áp phảng phất hương thơm của kiều hương thì còn gì bằng.
Cẩn cẩn dực dực tháo xuống nút kết, Mộ Hoan hơi ngẩng đầu lên, đầy mặt tiếu ý khai khẩu: “Điện hạ mệt mỏi không? Hay là cùng thần thiếp nói chuyện một chút?”
“Ái phi đã nói, bản vương sao có thể không bồi?”
Mộ Hoan khúc khích cười, tiếp tục cởi bỏ y phục trên người chó nhỏ, đồng thời tiếp nhận khăn lau từ A Phúc công công. Đem từng giọt nước mưa bám trên lông mao thuần bạch chà lau cẩn thận, đêm khuya sương lạnh nàng không muốn chó nhỏ ngâm mình, mà đơn giản dùng khăn thấm nước nóng chà lau một chút.
Xong xuôi mọi việc, nước trong chậu lưu ly cũng sắp đầy. Mộ Hoan đem thụy y giúp chó nhỏ mặc vào rồi mới chịu đứng dậy, quỳ gối hầu y phục đến hai chân cũng tê nhức.
“Hoan nhi, làm sao? Có chuyện gì muốn nói với bản vương?”
“À, là chuyện của Hỉ Tâm, ngài có biết không?”
“Hửm? Lại thế nào rồi?”
Mộ Hoan không vội trả lời, chậm rãi ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn Tường Liên phân phó: “Mang thức ăn khuya đến, xong rồi ngươi cũng lui xuống đi.”
Tường Liên cúi đầu nhận mệnh, nhanh chóng đem tất cả thức ăn khuya đặt lên một cái bàn gỗ xếp, sau đó bưng cả cái bàn đến chỗ nhị vị chủ tử. Xong xuôi đâu đó thì khom người bái lạy một cái, nhanh chóng ly khai ngọa phòng, cẩn thận đóng kín cửa lại.
Đợi người đi rồi, Mộ Hoan mới chịu mở miệng: “Hỉ Tâm xuất môn lập phủ, điện hạ không biết gì sao?”
“Bản vương mấy hôm nay công vụ đầy người, sao có thời gian quản chuyện của phu phụ bọn họ?”
“Thật là…”
Mộ Hoan chán nản trút một tiếng thở dài, tiện tay cầm đũa gắp một miếng bánh dẻo tính cho vào miệng, bất quá lại bị chó nhỏ đánh mạnh vào cổ tay.
“A!?” Nhìn miếng bánh dẻo đẹp mắt nằm trên sàn nhà, Mộ Hoan ôm cổ tay tức giận oán trách: “Điện hạ, sao ngài lại đánh thần thiếp?”
“Có độc.”
“Đ-Độc?” Mộ Hoan không dám tin vào tai mình, trừng trừng nhìn chó nhỏ đang nhăn mặt chau mày: “Sao có thể?”
“Nàng đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa, từ nãy đến giờ hoàn toàn chưa dùng qua gì ngoài trà.”
“Nàng sao không phát hiện lớp bột bên ngoài bánh dẻo kỳ quái hả?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận khiển trách nàng: “Nếu bản vương không có ở đây, nàng nhất định đã trúng độc mà chết?”
“Bột? Kỳ quái?”
Mộ Hoan run rẩy dời mắt nhìn bánh dẻo trên sàn, vạn vạn không ngờ dưới ánh nến lớp bột mịt lại phát quang nhàn nhạt.
“Đây là?”
“Người đâu!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trực tiếp nhảy xuống giường, cao giọng quát ra ngoài cửa: “Bao vây vương phủ, đem toàn bộ trù nương, nữ nô mang thiện lôi đến đây!”
Ngay cả Mộ Hoan cũng bị nộ khí của chó nhỏ dọa sợ, ngoan ngoãn ngồi yên trên giường không dám nhúc nhích. Mất gần hai khắc thời gian người mới được áp giải đến toàn bộ, nom nóp sợ hãi quỳ trên sàn nhà lạnh băng băng, chẳng ai dám ngẩng đầu lên nhìn điện hạ.
“Là ai làm bánh dẻo đậu xanh cho trắc phi?”
Một tiểu nữ nô từ bên dưới run rẩy bước lên, quỳ rạp xuống sàn khấu đầu: “Là nô tỳ, bình thường cao điểm của nương nương đều do nô tỳ làm lấy. Nhưng nô tỳ tuyệt đối không hạ độc vào bánh, thỉnh nương nương tha tội!”
Mộ Hoan nhìn tiểu nữ nô đang quỳ trên sàn, vội kéo tay chó nhỏ: “Điện hạ, đúng là A Tuyết thường xuyên làm cao điểm cho thần thiếp, thậm chí thần thiếp còn khen thưởng nàng. Tuyệt đối không thể là nàng làm, điện hạ thỉnh suy xét.”
“Nếu ả cố gắng chiếm sự tín nhiệm của nàng thì sao?”
“Cái này…”
“Ngươi có nói thế nào cũng không thoát khỏi liên can, bản vương trước giờ làm việc đều có một quy tắc.” A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt nhìn nữ nô đang run rẩy quỳ rạp trên sàn: “Diệt cỏ tận