Ngoài sân đỗ quyên nở đỏ, từng khóm từng khóm vươn mình dưới ánh dương quang chói lọi. Nữ nô bận rộn bưng khay lễ vật ra ra vào vào An Tự Các – địa phương náo nhiệt nhất Ngạc vương phủ. Cứ vài ba nhóm vào lại có vài ba nhóm đứng chờ bên ngoài, nối liền không dứt khiến ai cũng hiếu kỳ không biết là có chuyện gì.
Ở trong An Tự Các, Mộ Hoan chậm rãi nhìn lễ vật chất đầy trên bàn, còn suýt chút nữa đã hoa cả mắt.
“Nương nương, tất cả đều ở đây. Bên trái đặt toàn bộ đều là trang sức, bên phải là vải vóc gấm lụa, ngoài kia thì có mấy món đồ đồng đồ sứ. Thậm chí sáng nay trong cung còn đưa tới mấy bức tranh thêu đẹp mắt, còn nói nương nương thích có thể lưu lại.”
“Hoàng thượng ban thưởng hào phóng như vậy, bản phi thật sự thụ sủng nhược kinh.”
“Trong này còn có cả lễ vật của Thái hậu, của phi tần trong cung và một ít từ phu nhân cao môn các phủ. Bọn họ biết điện hạ được phong đến Kim Thiết liền ra sức nịnh bợ, số lễ vật này cứ vài ba ngày lại đến một xe. Mấy hôm trước có một nhóm quý phụ trong kinh thành đòi gặp nương nương nhưng đều bị nô tỳ đuổi đi hết, điện hạ cũng đã ra lệnh không cho ai làm phiền nương nương.”
“Tốt lắm, bản phi nếu còn gặp bọn họ sẽ đau đầu chết mất.”
Xoay người ngồi xuống nhuyễn tháp, Mộ Hoan chỉ tay vào số lễ vật trên bàn phân phó: “Vải vóc bình thường đều đem ra hắc thị bán đi, những kiện quý giá hơn thì để lại làm lễ vật. Trang sức cũng như vậy, trân châu, phỉ thúy, hổ phách đều bán, giữa lấy mấy kiện mã não tinh xảo là được. Còn về đồ đồng đồ sứ cứ giữ lại, không có chỗ để thì cất trong kho, nhất định sẽ có lúc dùng đến.”
“Vâng, nương nương.”
Hỉ Tâm liếc mắt ra hiệu hai thủ vệ cùng Âu Điền đang đứng cạnh cửa, bọn họ liền hiểu ý bước lên đem những gì chủ mẫu vừa phân phó mang đi.
“Nương nương, mấy món đồ này giữ lại cũng được sao phải bán đi?”
“Ngươi xem, trang sức bản phi được ban thưởng đã chất đầy ba bốn rương, còn giữ nữa sẽ cũ mất. Chi bằng đem bán kiếm một ít bạc cho vào ngân khố vương phủ, đến lúc cần thì lấy ra mà dùng. Chưa kể nếu đem mấy món lễ vật này đến cửa tiệm của chúng ta, vậy thì đỡ mất một khoảng nhập hàng, chẳng phải một công đôi chuyện sao?”
Tường Liên gật gù liên tục, đem cao điểm đặt xuống bàn gỗ hoa nhỏ: “Nương nương cao minh, nô tỳ ngu xuẩn không thể hiểu được mấy chuyện này.”
“Đều tự nỗ lực học mà có, bản phi tất nhiên không để người khác cười nhạo bản phi không có tư cách quản lý vương phủ.”
Tiện tay bóc quả khô cho vào miệng, Mộ Hoan hơi duỗi thẳng lưng, nghiêm chỉnh suy nghĩ làm sao giải quyết đống lễ vật ở đây. Những món trang sức phổ thông bán đi sẽ không ai biết, nhưng mấy món hoa lệ này nếu mượn hoa kính phật sẽ bị đàm tiếu vương phủ không có ngân lượng phải lấy lễ vật bù đắp. Còn nếu cứ để mãi ở đây thì cũng chẳng có lợi ích gì, thậm chí còn để người khác vịn cớ tìm cách lôi kéo.
Nhận thấy phiền não của Mộ Hoan, Hỉ Tâm liền chủ động mở miệng: “Nương nương, sắp tới là Tạ Ân điện lễ, chi bằng chúng ta lấy danh nghĩa cứu tế mà đem đấu giá. Nếu ai muốn mua thì thông qua vương phủ, bạc có được chuyển đến các vùng gặp nạn thiên tai, đến lúc đó ai ai cũng sẽ ca ngợi Ngạc vương phủ chúng ta từ bi đại lượng.”
“Ây dô, ngươi nói bản phi mới nhớ.” Mộ Hoan vui mừng ngồi thẳng dậy: “Nếu lấy danh nghĩa đấu giá quyên góp thì ai có thể bắt lỗi chúng ta? Dù cho bọn họ vạn phần không hài lòng cũng chẳng làm gì được, còn giúp được bá tánh qua giai đoạn khó khăn này.”
“Nếu vậy nô tỳ lập tức chuẩn bị, nương nương nếu cần gì cứ nói.”
“Toàn bộ đều đấu giá, chỉ lưu lại ít lụa cánh ve và một xấp gấm hoa.”
Tường Liên hồ đồ hỏi khẽ: “Nương nương giữ lại mấy thứ đó để là gì?”
“Bản phi muốn lại một cây quạt lụa cánh ve cho Thái hậu, may một cái yếm nhỏ cho tiểu oa oa của tam công chúa và một hương nang có thêm dược liệu đuổi muỗi cho điện hạ.” Mộ Hoan ý vị thâm trường mỉm cười: “Tường Liên, phiền ngươi rồi.”
“Nô tỳ…” Tường Liên khó xử mở miệng: “Ngài muốn nô tỳ thêu xong tất cả để kịp Tạ Ân điển lễ thì sợ không kịp.”
“Bản phi đã bảo ngươi thêu hộ đâu, chỉ bảo ngươi ở bên cạnh quan sát, có sai sót liền nhắc nhở ta sửa thôi. Quạt lụa cánh ve phải xong trước Tạ Ân điển lễ, yếm thêu và hương nang từ từ cũng được, dù sao bản phi cũng muốn tự tay làm mới có ý nghĩa.”
“Nếu vậy…”
Hỉ Tâm đưa mắt nhìn một lượt những xấp vải cánh ve trên bàn, cuối cùng cũng chọn ra được một đoạn thiển lam sắc dâng lên. Bên trên mặt vải thêu chìm lá trúc, đường chỉ phát quang nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết đây là cống phẩm ngự ban.
Càng nhìn càng thấy hợp ý: “Nếu đã là trúc thì thêu một đôi cá chép, Tường Liên, ngươi thấy thế nào?”
“Trên bờ trúc xanh, dưới nướƈ ŧıểυ ngư hí thủy, như vậy thì còn gì bằng.”
“Hảo, bản phi sẽ thêu một đôi cá chép!” Mộ Hoan nâng đoạn vải cánh ve lên cao, nheo nheo mắt nhìn: “Thái hậu nhất định sẽ rất thích.”
“Nô tỳ liền đi chuẩn bị khung thêu.”
Tường Liên cung kính khom người bái lạy rồi xoay người ly khai An Tự Các, không quên dẫn theo hai ba nữ nô giúp nàng mang đồ.
Bất quá An Tự Các vừa an tĩnh được một chút, A Phúc công công lại xuất hiện, từ ngoài cửa bước vào quỳ xuống khấu đầu hành lễ. Nhìn điệu bộ gấp gáp của hắn có lẽ là đến truyền tin, hiện tại điện hạ không có trong phủ, hẳn là mới nhận tin từ trong cung về.
“Nương nương, nô tài đến truyền ý tứ của điện hạ.”
Mộ Hoan vội đưa tay cho Hỉ Tâm dìu xuống nhuyễn tháp, theo lễ quỳ xuống chờ nghe ý tứ của Ngạc vương điện hạ.
“Điện hạ hạ chuẩn nương nương từ An Tự Các dời đến Hiên Nguyệt Các, không nên chậm trễ.”
Trong mắt Mộ Hoan đều là mừng rỡ, vội vàng khom lưng khấu đầu: “Thần thiếp tạ điện hạ ban thưởng.”
Hiên Nguyệt Các là tẩm các lớn nhất ở Trường Vũ Tuệ Ngọc Thời, cũng là địa phương dành riêng cho đích thê, chỉ có đích thê mới đủ tư cách bước vào. Bây giờ chó nhỏ có ý bảo nàng chuyển qua Hiên Nguyệt Các, chính là ngầm công khai chính phi chi vị