“Nương nương, tất cả sạp đấu giá đều được dựng lên, tổng cộng có sáu gian. Mỗi gian bày biện mỗi kiện hàng khác nhau, vải vóc, kim ngân thoa, đồ đồng đồ sứ và vài món phụ sức khác. Tất cả đều đã được kiểm tra, đến giờ sẽ bắt đầu khai gian đấu giá.”
Mộ Hoan khoác tay ngăn A Phúc công công tiếp tục huyên thuyên, đích thân đi một vòng kiểm tra, đặc biệt hài lòng với những thứ được chuẩn bị. Vì chuẩn bị buổi đấu giá hôm nay nàng đã phí không ít tâm tư, chỉ mong có thể kiếm chút bạc để cứu tế nạn dân.
“Tốt lắm, cứ như vậy mà làm.”
Tiện tay cầm một kiện ngọc thoa lên, Mộ Hoan đưa về phía Tường Liên: “Xem xem có vừa ý không?”
“Nương nương, cái này…”
“Ban cho ngươi, ngọc thoa bên trên có vẽ hình, là dùng vàng nấu chảy họa họa.”
Tường Liên nhanh chóng tiếp nhận ngọc thoa, mừng rỡ quỳ xuống khấu đầu.
“Nô tỳ tạ nương nương ân điển.”
“Được rồi, đứng lên đi.”
Mộ Hoan đặt hai nén bạc vào trong rương gỗ đựng quỹ đấu giá, rồi cùng mọi người tiếp tục đi xem gian hàng. Loanh quanh hai ba vòng mới an tâm trở về chỗ ngồi, lúc này nắng trên đỉnh đầu cũng đã lên cao.
Vừa vặn phượng giá cũng Thái hậu cũng đến, Mộ Hoan cố bước nhanh hơn để kịp nghênh giá, nào ngờ lại đúng lúc bị một nô tỳ hất nước bẩn mà té ngã.
“Ây da! Hoan nhi!!”
Thái hậu hoảng thủ hoảng cước để nữ nô dìu xuống phượng giá, đích thân đến chỗ Mộ Hoan dìu đỡ nàng đứng dậy. Bất quá Mộ Hoan lại không đứng nổi, mắt cá chân sưng to một vòng, đau đến vô thố ngồi trên đất hấp khí.
Nữ nô vừa hất nước vào nàng sợ hãi quỳ rạp xuống khấu đầu: “Nô tỳ trượt chân làm đổ nước vào người vương phi nương nương, nô tỳ thật sự không cố ý, thỉnh nương nương tha tội!”
“Tay chân vụng về!” Tường Liên nổi giận quay sang ả quát lớn: “Vương phi nương nương mà ngươi cũng dám hất nước bẩn vào, tiện nô! Ngươi không muốn sống nữa hay sao?”
“Nương nương tha tội! Thái hậu tha tội!!”
“Hoan nhi, đứng được không?”
Mộ Hoan dựa vào hai nữ nô đứng dậy, chân trái phát đau như bị châm chích, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tôn tức không sao, hoàng tổ mẫu không cần lo lắng.”
“Không sao là tốt, không sao là tốt.” Thái hậu lo lắng nhìn thêm một lần nữa mới phân phó Tường Liên: “Ngươi đưa vương phi đi thay y phục, nhanh lên.”
“Vâng.”
Mộ Hoan ngoan ngoãn để hai nữ nô dìu bước đi, chân trái không dám chạm xuống đất, gian nan nhấc từng bước một. Còn đi chưa bao lâu đã nghe tiếng bắt người của Thái hậu, vốn định quay đầu lại giải vây thì bị Tường Liên ghì chặt tay áo.
“Chủ tử, đây là trong cung.”
Bất đắc dĩ trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan xoay lại để nữ nô dìu đến noãn thất thay y phục.
Đứng sau bức bình phong, nâng tay để Tường Liên cởi bỏ y phục trên người, Mộ Hoan một mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm gương đồng trước mặt. Biết rõ chủ tử muốn hỏi gì, bất quá Tường Liên không mở miệng giải thích, tiếp tục đem kiện y phục bẩn tháo xuống.
“Ngươi cho rằng cung nô kia cố ý?”
“Nương nương, nội cung quỷ kế đa đoan, nô tỳ không muốn ngài vướng vào thế khó xử. Chi bằng bớt đi một chuyện, dù sao cung nô kia cũng không phải vô tội, đánh vài đại bản ghi nhớ không tái phạm là được.”
Mộ Hoan thở dài một tiếng, cầm khăn lụa chà lau vết nước bẩn trên tay: “Bản phi không hiểu gì về thâm cung tranh đấu, khó tránh sơ sót trùng trùng, lần sau nếu có vẫn nên nhắc nhở ta.”
“Vâng, nương nương.”
Đổi một bộ thiển lam sắc, Mộ Hoan xoay người chỉnh sửa lại vạt váy phía sau, hài lòng mỉm cười nhìn vào gương đồng. Y phục của Ngạn Huyền đại lục địa vừa mỏng vừa mềm, lại ít kiện đi kèm, mỗi bước chân đều lả lướt như hồ điệp vỗ cánh. Đây chính là điểm khiến Mộ Hoan yêu thích nhất, thậm chí còn tăng thêm vài phần tiên khí khó lòng sánh bằng.
“Nương nương, đây là y phục do Thái hậu sai người mang đến, bảo nương nương mặc bộ y phục này nhất định sẽ rất đẹp mắt.”
“Hoàng tổ mẫu đúng là dụng tâm rồi.”
Mộ Hoan đưa tay để Tường Liên và một nữ nô khác dìu ra ngoài, hoan hoan hỉ hỉ hít một ngụm khí trời quang đãng, dời bước đến cung sân chuẩn bị xem đấu giá.
Buổi đấu giá này sẽ được tổ chức ở cung trước, các phi tần và quý nhân các phủ sẽ thưởng lãm và đấu giá thứ mình thích. Sau đó mới dời sạp ra ngoài cung, để thương nhân phú hào cùng tham gia, bạc kiếm được quy về Ngạc vương phủ rồi chia nhỏ phát cho nạn dân.
Lúc Mộ Hoan đến thì buổi đấu giá cũng bắt đầu được nửa nén nhang thời gian, một mình quay trở về tọa ỷ mà ngồi xuống.
“Nương nương.” Tường Liên đặt chén trà hạt sen làm lạnh xuống bàn, hướng mắt nhìn ra ngoài: “Nô tỳ hỏi qua cung nô, bọn họ nói phi tần đang đấu giá một bức đề bút của nhất trung bát đại gia Tô cư sĩ*.” (Tô cư sĩ: Tô Thức – Tô Đông Pha)
“Bức đề bút đó là hoàng thượng ban thưởng cho bản phi, phi tần tất nhiên sẽ tranh nhau có được.” Ung dung cầm chén trà lên nhấp một ngụm, Mộ Hoan đặc biệt vui vẻ nói: “Đã bán được gì rồi?”
“Từ đầu đến giờ chỉ đấu giá tranh, bán được vài bức rồi.”
“Vậy thì tốt.” Mộ Hoan dựa lưng vào nệm vải phía sau, nheo nheo mắt nhìn ra sạp đấu giá: “Ngươi xem một lát có đồ vật nào thích hợp thì đấu giá mua về, chúng ta cũng không thể chỉ ngồi xem.”
“Nô tỳ đã chuẩn bị cả rồi, sẽ mua vài lọ sứ để trưng hoa trong phòng nương nương.”
“Hảo, tùy ý.”
Qua thêm nửa nén nhang thời gian, số đồ vật trên sạp đều vơi hơn phân nửa. Thái hậu thậm chí còn đấu giá một bức tranh thêu Hàng Châu, tuy không phải của tú nương nổi tiếng nhưng lại tinh xảo linh lung vô cùng.
Giờ tỵ tam khắc, Lang vương đơn độc đến xem đấu giá. Sau sự cố lần trước, Hà Tu nghi đã bị phạt cấm túc đến khi Lang vương tha bổng, đến giờ vẫn còn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hà Tu nghi vừa thấy Lang vương định chạy đến lại bị nữ nô kiềm giữ, lắc đầu tỏ ý không hài lòng.
Mộ Hoan cùng mọi người nhanh chóng đứng dậy hành lễ, do đi đứng không tiện nên chậm hơn những người khác vài phân thời gian.
“Bình thân.”
Lang vương ngồi xuống tọa ỷ, đưa mắt nhìn sang Mộ Hoan đang loay hoay ngồi xuống tọa ỷ.
“Ngạc vương phi làm