Thái y ngồi xuống mép giường, cẩn thận bắt mạch trước, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
“Làm sao?”
“Trúng độc.”
Đáy mắt dần mất tiêu cự, A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy nhìn tiểu kiều hương chật vật chống đỡ đau đớn trên lưng: “Giải dược, có giải dược hay không?”
“Đây chỉ là loại độc phổ thông, chỉ cần lấy máu độc ra thì có thể bình an vô sự. Chỉ là…” Thái y nhìn hai người một lúc rồi khó xử mở miệng: “Lấy máu độc phải dùng dao rạch thẳng vào miệng vết thương, đây là đau đớn không phải ai cũng chịu được, sợ là vương phi sẽ không chịu nổi.”
“Vẫn tốt hơn là độc chết.” Mộ Hoan túm chặt chi trước của chó nhỏ, đau đến hai bên thái dương túa đầy mồ hôi: “Thái y, làm phiền ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên trong lòng vạn phần gấp gáp, đối Thái y hỏi tiếp: “Có thể dùng mê dược hay không? Kiều hương vốn dĩ rất sợ đau, bản vương không đành lòng.”
“Điện hạ, vạn vạn không thể, dùng mê dược sẽ tụ ứ máu, đến lúc đó không cẩn thận sẽ vong thân.”
Đau lòng nhìn tiểu kiều hương bên cạnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên quyết định giữ yên lặng, kiên trì xoa vuốt bàn tay của Mộ Hoan an ủi. Tiểu kiều hương của nàng như vậy nhỏ bé, nhưng chỉ cần nàng gặp nguy hiểm sẽ là người đầu tiên xuất hiện bảo hộ không màn đến bản thân mình. Có thể sẽ bốc đồng nghịch ngợm, có thể sẽ ngoan cố không hiểu chuyện, nhưng sẽ là người yêu nàng vô điều kiện mà lặng lẽ hy sinh toàn bộ những gì bản thân có được.
Dao nhỏ lướt qua thương khẩu nhức nhói, Mộ Hoan đau đến hét thảm một tiếng, mười ngón tay bấm sâu vào đệm thịt mềm mại của chó nhỏ.
“Hoan nhi, nhìn ta.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chế trụ gương mặt nàng, dùng đệm thịt gian nan gỡ ra hàm răng đang cắn chặt lên phiến môi mềm.
“Đ-Đau… đau quá, điện hạ…” Mộ Hoan kiềm không được mà thất thanh khóc hô, mặt nhỏ vặn vẹo thống khổ: “Thần thiếp chịu không nổi nữa, điện hạ.”
“Chỉ cần nhìn ta, đừng tự giày vò bản thân.”
Vết thương trên lưng bị rạch thêm một nhát, đau đến vô pháp hấp khí, Mộ Hoan lúc này chỉ muốn nhảy ra khỏi giường đánh lão thái y mấy cái cho hả giận. Tiểu thân thể kịch liệt phát run, máu độc theo vết thương vừa rạch chảy xuống rát cả da thịt.
Mộ Hoan chịu không được bắt đầu vùng vẫy, cắn chặt hàm răng phát ra mấy tiếng két nho nhỏ. A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức dùng sức ghì chặt nàng xuống, thô lỗ hôn lên phiến môi mềm, ngăn cản nàng tự cắn vào lưỡi.
Lão Thái y dựng đứng hai tai, mặt đỏ bừng bừng, ây da, đúng là một đôi tân phu thê a!!
Mấy tiểu nữ nô đứng hầu xung quanh nhìn thấy cũng phải ngượng ngùng, vương phi đúng là mệnh tốt, được hoàng thân sủng ái như thế có chết cũng cam lòng a~
Miệng vết thương vẫn cứ liên tục chảy máu, đau đớn như bị ai dùng kim châm chích để lại lỗ hổng lớn. Mộ Hoan kích động vung nắm tay đánh mấy cái lên người chó nhỏ, nước mắt lăn dài trên hai gò má trắng bệch, tiếng nức nở yếu ớt đều bị đối phương nuốt xuống.
Nỗi đau cắt da cắt thịt không phải ai cũng chịu đựng nổi, nhất là omega da mỏng thịt mềm, chỉ một vết thương nhỏ đã đau đến chết đi sống lại. Mộ Hoan cứ giãy dụa không ngừng càng khiến vết thương rách ra rộng hơn, phải nhờ nữ nô chạy đến kiềm giữ tay chân nàng.
“Đau… điện hạ…”
Mộ Hoan nức nở khóc hô trong cổ họng, đáng thương đến mức nội tâm chó nhỏ cũng phải nhức nhói.
Qua nửa nén nhang thời gian Thái y mới bắt đầu cầm máu, không chút lưu tình đổ bột thuốc lên thương khẩu. Mộ Hoan giống như bị điện giật hoảng loạn giãy dụa, móng tay bấm sâu vào nệm giường rách một lỗ lớn.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Điện hạ, vi thần nếu cho bột thuốc vào từ từ lại còn đau đớn hơn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đau lòng cọ dụi hai bên gò má của kiều hương: “Chịu đựng, chịu đựng một chút nữa thôi, Hoan nhi.”
Cảm giác nhức nhói nơi thương khẩu tan dần, nói đúng hơn là Mộ Hoan bắt đầu mất cảm giác, suy sụp đổ xuống nệm vải thở dốc một trận. Nữ nô nhanh nhẹn bước đến giúp nàng chà lau nhiệt hãn trên trán, ban nãy bọn họ đều bị dáng vẻ đau đớn của vương phi dọa sợ đến tái xanh tái trắng.
Thái y đợi bột thuốc tan hết mới thoa dược cao lên, vương phi do mất cảm giác nên cũng không có phản ứng gì lớn, xong việc thì băng bó lại thương khẩu tránh nhiễm trùng là được.
“Điện hạ, thời gian này hạn chế để vương phi dùng hải sản, cũng không được để vết thương trúng nước. Ăn uống càng thanh đạm càng tốt, cháo trắng nấu loãng ăn với ít đậu phụ là thích hợp nhất, đợi khi vết thương khép miệng rồi muốn ăn uống thế nào tùy ý. Ban nãy vi thần có chẩn mạch cho vương phi, phát hiện dạ dày của vương phi do ăn quá nhiều đồ dầu mỡ mà bị tổn thương, vì vậy càng hạn chế ăn các loại thịt và ăn thêm nhiều rau xanh hơn.”
Mộ Hoan nghe xong nhịn không được ai oán: “Thế khác nào trai giới?”
“Đây là vì sức khỏe của ngài, nếu ngài muốn sinh oa oa cũng nên bắt đầu điều trị những bệnh đang có trong cơ thể.”
“Được rồi, ngươi cực khổ rồi.”
Thái y cung kính bái lạy rồi xoay người ly khai, bên ngoài có A Phúc chờ sẵn dúi bạc vào tay hắn rồi tiễn hắn rời khỏi noãn thất. A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng cho lui tất cả nữ nô hầu hạ trong noãn thất, đơn độc bầu bạn với kiều hương.
Mộ Hoan mệt muốn chết, nằm dài trên giường thở nhọc mấy hơi, hàng mi thật dài rũ xuống che đi đôi hạnh hoa nhãn linh lung.
“A Hoan.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không vội kéo y phục lên cho kiều hương, sợ động vết thương lại đau đến phát khóc: “Ban nãy nàng không cần phải liều mình, bản vương trúng một đao vẫn tốt hơn nàng thống thống khổ khổ.”
“Ngài bảo thần thiếp nhìn ngài bị thương, thần thiếp làm không được.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nước: “Ngài xuất chinh trên người vô số vết thương, giờ lại phải thụ thương, thần thiếp vĩnh viễn không đành lòng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng vuốt ve gò má xanh xao: “Bản vương xin lỗi, lẽ ra hôm đó bản vương không nên như vậy miễn cưỡng nàng. Hoan nhi, sau này không nói chuyện đó nữa, bản vương sẽ không khiến nàng tức giận như vậy nữa.”
“Điện hạ, ngài suy nghĩ gì thần thiếp đều minh bạch.”
Mộ Hoan ngừng lại một chút, đắn đo nghĩ ngợi có nên nói hay không. Các nàng cũng không thể cả đời không nói về chuyện này, trước sau vẫn phải đối mặt, chi bằng thẳng thắng một lần.
“Thần thiếp không đủ dũng khí là thật, cũng không ủng hộ ngài cũng là thật.”
Trong mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên hiển lộ tia chán nản, tai nhỏ rũ xuống không buồn cử động. Thấy tiểu điện hạ như vậy, Mộ Hoan cũng phải đau lòng, nhẹ nhàng xoa vuốt lang nhĩ hai cái.
“Điện hạ, ngài tức giận sao?”
“Không có.” Chó nhỏ chán nản rúc vào hõm cổ nàng: “Nếu nàng không ủng hộ bản vương thì chỉ do bản vương quá vô dụng, từ từ thuyết phục nàng rồi nhất định nàng sẽ đáp ứng.”
Mộ Hoan dở khóc dở cười, quả nhiên là không chịu buông tha, còn muốn tiếp tục kiên trì thuyết phục nàng đáp ứng. Biết rõ chó nhỏ tính cách thế nào, càng khó đạt được sẽ càng muốn chinh phục, vì vậy việc nàng đáp ứng cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Thần thiếp nghĩ rất nhiều về chuyện này, cảm thấy điện hạ có chí lớn là một điều tốt, nhưng thần thiếp lại không dám đánh cược quá lớn. Nếu điện hạ có thể thuận thủy thôi chu thần thiếp tuyệt không có nửa điểm bất mãn, còn những chuyện khác sẽ không bao giờ đáp ứng.”
“A Hoan, nàng cũng đã nói không bất mãn thì cứ việc đáp ứng đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ở trên cái cổ duyên dáng liếm một ngụm, đầy mặt giảo hoạt dụ dỗ: “Phụ hoàng có bao nhiêu thiên vị nàng chắc hẳn cũng đã nhìn thấy, đây chỉ là việc về thời gian, nàng yên tâm sẽ không có bất kỳ sơ suất nào xảy ra đâu.”
“Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, điện hạ, không có điều gì là lưỡng toàn kỳ mỹ đâu.”
“Nàng chỉ việc tin ở bản vương, còn