Nữ nô nhanh nhẹn bước vào Tụ Đông Viện thay than, sau đó lại lui ra ngoài dọn tuyết, bận rộn cả ngày vẫn chưa làm hết việc. Thái y cũng được gọi đến xem thương thế của hai vị quyền quý nhân bên trong, xong xuôi thì dặn ngự dược phòng chuẩn bị dược cao dâng lên, không quên nhắc nhở trù phòng nấu thêm ít món tẩm bổ cho vương phi.
Mộ Hoan mặc thêm một lớp áo lông thú dày, từ tốn di chuyển đến bên cạnh chó nhỏ: “Điện hạ.”
“Hửm?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đang ngây người nhìn chén trà, nghe kiều hương gọi liền ngẩng đầu lên: “Làm sao?”
“Thần thiếp có chuyện muốn nói riêng với ngài.”
Nữ nô trong viện tinh ý lần lượt lui xuống, đem đại môn đóng lại cẩn thận.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hiếu kỳ, ít khi kiều hương tỏ vẻ thần bí như vậy, cũng muốn biết nàng sẽ nói gì tiếp theo. Đợi khi người lui ra toàn bộ, Mộ Hoan mới chậm rãi ngồi xuống trà án, cầm lấy chén trà trên tay chó nhỏ đặt trở lại bàn.
“Lần này thần thiếp nhất định phải nói, mặc kệ điện hạ có muốn nghe hay không.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chuyện mẫu thân của ngài, thần thiếp hôm nay nói thẳng, ngài có tránh cũng tránh không được cả đời. Người cũng đã mất bao nhiêu năm qua, nếu khúc mắc trong lòng còn không gỡ được thì về sau nhất định sẽ hối hận.”
Sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức chuyển xấu, dời mắt nhìn sang nơi khác: “Nếu nàng muốn nói chuyện này thì không cần nói nữa.”
“Điện hạ, ngài rốt cuộc hiểu chuyện năm đó bao nhiêu phần? Thần thiếp từ đầu toàn tâm toàn ý với ngài, tuyệt không lừa gạt ngài, đến cả lời của thần thiếp ngài cũng không tin vậy thần thiếp sẽ không bao giờ nói chuyện nữa.”
“Nàng sao có thể vô lý như vậy?”
“Thần thiếp chính là người vô lý như vậy!”
Âm thầm hít một ngụm lãnh khí, nhìn kiều hương lãnh liệt thẳng lưng, lời lời nói ra đều đanh thép không có nửa điểm thoái nhượng A Ba Đáp Thấu Á Viên liền biết không thể né tránh được nữa.
“Được rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên trút một tiếng thở dài, chậm rì rì mở miệng: “Nàng muốn nói gì đều nói đi.”
Mộ Hoan nhấc nhấc khóe môi, áp hai tay lên sườn mặt chó nhỏ dịu dàng xoa vuốt hai cái, tựa như đang hống oa oa mà nói: “Hoàng thượng lần đầu tiên nhìn thấy đã thích mẫu thân, Thái hậu đã nói, ngài chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nhu tình trừ phi hoàng thượng bắt gặp mẫu thân. Lần đầu tiên có ngoại lệ trong đời, phong một omega Nhân tộc làm tiệp dư bầu bạn bên cạnh, đã gần lại muốn gần thêm một chút nữa. Nhưng mẫu thân khác biệt, nàng là omega Nhân tộc, nàng yếu ớt không có chỗ dựa, nếu hoàng thượng quá sủng ái nàng khác nào bức chết nàng? Vì vậy phải kiềm nén tương tư khổ sở, kiềm nén không nổi phải trộm đến thăm, liệu ngài có nhìn thấy dáng vẻ đó của hoàng thượng chưa?”
Hàng mi dài hơi rũ xuống, A Ba Đáp Thấu Á Viên rơi vào trầm mặc hồi lâu rồi mở miệng: “Không thay đổi được phụ hoàng để mặc mẫu thân tuyệt vọng mà chết.”
“Điện hạ, thời khắc mẫu thân tạ thế, hoàng thượng cũng thương tâm không kém gì ngài. Nhưng hoàng hậu lại nhìn ra tâm ý của ngài từ sớm, cho vời tất cả Thái y đến chỗ mình, cố tình không muốn cứu chữa cho mẫu thân. Hoàng thượng càng không thể đến đòi người lại, ngài đã nghĩ mẫu thân rất kiên cường sẽ có thể chờ đến lúc hoàng hậu chịu thả người. Đáng tiếc, mẫu thân qua không khỏi, ngài đến giờ vẫn còn hận bản thân tại sao lại là hoàng đế. Nếu là một nông phu bình phàm, đã có thể cùng mẫu thân vui vẻ làm một đôi thần tiên quyến lữ, cho điện hạ đúng nghĩa một cái gia đình.”
Mộ Hoan thoáng dừng lại, đặt tay lên mu bàn tay A Ba Đáp Thấu Á Viên, trong giọng nói chất chứa nghẹn ngào: “Mẫu thân hiểu hoàng thượng, chấp nhận hy sinh để ngài có thể bình an trưởng thành. Điện hạ, ngài oán hoàng thượng, hận hoàng thượng lại không hiểu được hoàng thượng.”
“Ý nàng là bản vương làm sai sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên yếu ớt bật cười nghe như trào phúng, hốc mắt từ lúc nào hoen đỏ cũng không rõ: “Bản vương vì mẫu thân báo thù là sai sao? Bản vương từ đầu chỉ có một mục đích, kết quả lại trở thành trò cười.”
“Điện hạ, ngài không sai, chỉ là ngài hiểu lầm. Thời điểm thần thiếp gặp mẫu thân, ngài không nói thần thiếp khuyên ngài báo thù rửa hận, chỉ mong thần thiếp có thể bầu bạn với ngài. Mẫu thân không bao giờ muốn thấy một màn phụ tử tương tàn, cũng không muốn thấy ngài cả đời sống trong oán hận.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, cúi đầu an tĩnh nhìn nước trà sóng sánh trong chén.
“Á Viên.” Mộ Hoan đứng dậy chuyển vào lòng chó nhỏ, bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình, mềm nhẹ cất lời: “Thần thiếp cũng vậy, chỉ mong ngài có thể bình bình an an. Phụ hoàng đều như thần thiếp và mẫu thân, hành động hôm nay kẻ mù nhìn vào cũng có thể thấu được. Là phụ hoàng che chở cho ngài, mặc kệ ngài có làm ra bao nhiêu hành vi đại nghịch bất đạo, dù cho ngài có thật sự tạo phản đi nữa vẫn nhất định bảo hộ ngài. Điện hạ, hoàng thượng thật sự lão rồi, nếu còn chần chờ e là cả đời sẽ không có cơ hội nói một lời với nhau.”
Phát hiện hai vai chó nhỏ run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang cố gắng kiềm nén xúc động không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt kiều hương. Mộ Hoan cũng không vạch trần nàng, nhẹ nhàng ôm lấy hai vai gầy mà vuốt ve dỗ dành.
Phu thê không phải là hai người trên một chiếc giường, mà là hai trái tim cùng hướng về một mục đích.
“Hảo, bản vương đều nghe theo nàng.”
Mộ Hoan hơi mỉm cười, tựa cằm vào vai chó nhỏ thì thầm: “Điện hạ vốn rất quý trọng hoàng thượng, chỉ là ngài không nói ra mà thôi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười yếu ớt, trong mắt phảng phất ảm đạm: “Quả nhiên không có gì qua được mắt ái phi.”
“Điện hạ, thần thiếp yêu không phải là dáng vẻ bên ngoài mà toàn bộ nội tâm của ngài. Không cần ngài nói rõ, thần thiếp vẫn sẽ minh bạch hơn bất kỳ ai, vì thần thiếp là thê tử của ngài.”
Vòng tay trên thắt lưng càng ra sức ghì chặt, lông mao thuần bạch dán trên gáy nàng nhồn nhột.
Than lửa cháy tí tách, phảng phất hương trà đã nguội.
====================
Sáng sớm hôm sau A Ba Đáp Thấu Á Viên thượng triều, quan phục chỉnh tề bước lên đại điện, ngạo khí mười phần khó ai sánh được. Bá quan văn võ nhìn thấy nàng an toàn vượt qua kiếp nạn, còn hoàn hảo trải qua vỡ lòng, ai nấy đều bất khả tư nghị.
Quả nhiên đối thủ của Hách Mạt Á Luân và La Tư Khống đều không phải người tầm thường.
Lang vương quét mắt nhìn tất cả bá quan văn võ bên dưới, hơi nheo nheo mắt lại, không gian tràn ngập sát phạt tin tức tố khiến bầu không khí lập tức chùn xuống.
“Trẫm thật sự đã lão, nhưng không phải không có mắt nhìn. Sự việc của Ngạc vương khiến trẫm rất tức giận, hóa ra trong triều lại có kẻ dám khi quân phạm