Mộ Tước chỉ kịp kêu thảm một tiếng, tóc bị ai đó kéo mạnh ra phía sau buộc phải ngẩng đầu lên, trong bóng tối lờ mờ thấy được thân ảnh của hai ba nữ nô.
“Mẹ kiếp! Con khốn, chả phải vừa bảo sẽ thay bọn ta giặt y phục sao? Y phục chưa giặt xong đã bỏ ra ngoài này, có phải đói đòn rồi không?”
Đám nữ nô vừa nói vừa thúc vào bụng Mộ Tước khiến nàng đổ sụp xuống, đau đến mức hai mắt cũng mờ đi.
“Đánh chết nó đi!” Một giọng nói cao vút vang lên: “Nghĩ mình là ai thế hả? Cho rằng có thể vào điện rót rượu cho tứ điện hạ là có thể một bước từ gà rừng biến thành phượng hoàng sao? Lần này đánh một trận cho chừa thói, có chết cũng phải bò về giặt cho xong y phục!”
Khoảng cách giữa Mộ Tước và A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn rất xa, vừa nghe động tĩnh nàng đã lập tức đuổi tới đáng tiếc đối phương đã bị đám nữ nô đánh cho một trận.
“Làm cái gì vậy hả? Trong Tào vương phủ này không còn vương pháp hay sao?”
Nương theo ánh trăng lờ mờ thấy được thân ảnh của tứ điện hạ, đám nữ nô sợ đến xanh mặt hoảng hốt quỳ sụp xuống bái lạy.
“Tứ điện hạ vạn phúc kim an.”
“Thật không ra làm sao cả!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhanh nhẹn dìu đỡ Mộ Tước dựa vào người mình, phát hiện mặt nhỏ của nàng bị đám nữ nô kia đánh đến sưng đỏ, thậm chí hai tay và bắp đùi đều bị đánh bầm.
Nhu nhược như vậy? Tại sao không phản kháng? Tại sao bị đánh vẫn không cầu cứu một tiếng? Nếu như hôm nay nàng không có mặt ở đây, nữ nhân này còn bị đánh đến thế nào nữa chứ?
“Đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa.” Đôi đạm kim sắc lạnh lẽo quét qua từng nữ nô có mặt ở đây: “Nội trong ngày mai phải thu xếp cuốn gối rời khỏi Tào vương phủ.”
Đám nữ nô kêu khóc inh ỏi, thậm chí còn dập đầu đến chảy máu. Các nàng đều bị bán vào Tào vương phủ này, rời khỏi đây biết phải đi đâu bây giờ?
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn là loại người trắng đen phân biệt rạch ròi, một lời đã nói tuyệt không bao giờ rút lại, dù cho nữ nô có dập đầu đến chết nàng cũng chẳng quan tâm.
Chẳng phải chỉ là một hai nữ nô thôi sao? Không có người này thì mua người khác, dù sao Tào vương phủ cũng không thiếu bạc.
“Đi, đến chỗ ta.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn xốc người Mộ Tước lên, ân cần hỏi: “Có đứng nổi không? Hay để ta cõng ngươi?”
Mộ Tước lắc lắc đầu, chậm rì rì chống hai tay xuống đất để đứng dậy. Ban nãy vừa tắm rửa sạch sẽ giờ lại nhiễm bẩn khắp người, nhất là bộ y phục thuần bạch đều đã bám đầy bụi.
“Tạ điện hạ quan tâm, nhưng nô tỳ còn phải giặt y phục, điện hạ xin khởi giá hồi ngọa phòng nghỉ ngơi.”
“Không cần ngươi giặt, để bọn chúng làm đi.”
Dứt câu, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thô lỗ đẩy Mộ Tước ngã lên lưng, một đường cõng nàng trở về ngọa phòng của bản thân.
“Điện hạ không nên!” Mộ Tước hoảng hốt kêu lên: “Ngài như vậy sau này nô tỳ phải sống ở Tào vương phủ thế nào? Điện hạ, ngài để nô tỳ tự đi có được không?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn giả điếc, dù cho Mộ Tước có nói khàn cả giọng nàng cũng chẳng để vào tai. Ban nãy hai người chưa đi được bao xa đã bị đám nữ nô kia cản trở, giờ chỉ đi một chốc đã về tới ngọa phòng, bên ngoài hàng dương liễu xanh um vẫn chìm trong hơi gió lạnh.
Bối rối rời khỏi lưng điện hạ, Mộ Tước căng thẳng lùi về một chút, nhỏ giọng nói: “Điện hạ đưa nô tỳ đến đây làm gì?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không trả lời, chậm rì rì vòng qua kệ sách rồi thả người nằm xuống nệm vải êm ái, mắt vẫn dán chặt trên người Mộ Tước không rời đi một phân thời gian.
“Mấy lời kia, là thật?”
“Sao?” Mộ Tước không hiểu A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn ám chỉ điều gì, nhưng nàng cảm thấy chuyện này có chút nghiêm trọng.
“Bọn nữ nô kia nói.” Đôi đạm kim sắc lóe lên một tia sáng không rõ ý vị: “Đều là thật?”
Trái tim trong lồng ngực binh binh đập vang, Mộ Tước thầm than không xong. Mấy lời nữ nô ban nãy nói xem chừng điện hạ đều đã nghe không sót một chữ, phần tâm ý kia sợ rằng điện hạ cũng đã nhìn thấu.
“Chính ngươi là người rót rượu cho ta trong yến tiệc tối này?”
Mộ Tước cắn chặt môi dưới, chậm rì rì gật đầu.
“Cũng là ngươi tráo rượu thành trà?”
“Nô tỳ…”
“Nói đi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn như cũ lười nhác nằm dài trên nệm vải mềm như nhung, giọng nói đều đều ấm áp: “Ngươi tiếp cận ta có mục đích gì?”
“Điện hạ không phải như ngài nghĩ đâu!!” Mộ Tước cuống quít đánh gãy lời nàng: “Phải, là nô tỳ tự ý tráo rượu thành trà nhưng không phải muốn ám hại ngài, chỉ vì… vì…”
“Vì cái gì? Ngươi nói không ra chữ, ta cho người lôi ngươi xuống phạt bản tử.”
Nháy mắt mặt Mộ Tước cắt không còn một giọt máu, hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống dập đầu: “Điện hạ tha tội, nô tỳ sẽ nói, cái kia là vì thấy ngài uống quá nhiều rượu mà mệt mỏi, nô tỳ cả gan thay rượu thành trà nhưng tuyệt đối không có ý xấu.”
“Vậy còn chuyện kia?”
Hốc mắt đỏ bừng, Mộ Tước nén chặt chua xót mở miệng: “Nô tỳ do quá ái mộ ngài nên mới không biết xấu hổ xin các tỷ tỷ cho một cơ hội vào điện rót rượu, tự mình nhận lấy phần công việc của các nàng.”
“Ngươi nói…”
Ánh mắt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đuổi theo tất cả biểu cảm trên mặt Mộ Tước, quả nhiên nữ nhân này không đủ can đảm ở trước mặt nàng nói dối, còn sắp bị nàng dọa cho phát khóc.
“Ngươi ái mộ ta?”
Đầu Mộ Tước càng cúi thấp hơn, ủy ủy khuất khuất gật đầu.
“Một nữ nô cũng dám ngưỡng vọng gả vào vương phủ, là ngươi quá can đảm hay không biết liêm sỉ?”
“Điện hạ!” Mộ Tước trừng trừng mắt nhìn nàng, không nghĩ điện hạ có thể nói những lời gây tổn thương đến thế: “Ở vị trí của ngài có thể cho rằng nô tỳ không biết liêm sỉ muốn trở thành phượng hoàng, nhưng không có nghĩa ngài nghĩ những gì về nô tỳ đều đúng.”
“Hửm?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trở mình, ánh mắt kia càng thêm lãnh liệt: “Nói xem, bản vương đã nghĩ đúng những gì và nghĩ sai những gì?”
“Nô tỳ thiết nghĩ việc tin tưởng không phải nói suông ngoài miệng, điện hạ đã không tin nô tỳ hà tất dong dài.” Mộ Tước cố nén nước mắt vào trong, giọng nói phát run cũng không biết: “Nếu điện hạ cảm thấy nô tỳ chướng mắt, nô tỳ nhất định không bao giờ để ngài nhìn thấy nữa, chỉ cầu điện hạ đừng đuổi