Trải qua đợt phong ba này, Ngạc vương không những không có nửa điểm sứt mẻ thậm chí còn leo lên được vị trí trữ quân, đường đường chính chính kế thừa vương vị. Thời gian này đều nỗ lực học tập, đợi sau khi Lang vương thoái vị thì Ngạc vương sẽ tiếp nối đại nghiệp, mang vinh quang về cho Hách thị.
Đáng tiếc, Hách thị mất quá sớm, bằng không đã được hưởng phúc từ thân sinh nhi nữ.
Riêng về Hân vương sau sự việc của Đằng Liễu trở nên thân bại danh liệt, mất hoàn toàn tư cách ứng cử trữ quân, nhục nhã đến mức không dám ngẩng đầu nhìn ai. Toàn bộ Hách Mạt Á Luân thị hận không thể chụp chết Ngạc cùng với ả tiện phụ Đằng thị, đáng tiếc chuyện cũng đã rồi, dù có hận đến nghiến nát hàm răng cũng vô ích.
Vào một ngày đông lạnh căm, toàn bộ Ngạc vương phủ đều chuyển đến Trữ Quân phủ, tọa lạc tại nơi sầm uất nhất kinh thành. So với Ngạc vương phủ, Trữ Quân phủ to lớn gấp mấy lần, tổng cộng hơn một khoảnh, hậu viện cũng rộng hơn đủ sức cho một trăm vị mỹ nhân cùng sinh hoạt.
Bất quá trữ quân thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc, tuy là mang tất cả cơ thiếp cùng đi theo nhưng chẳng cho ai danh phận ngoài trữ quân phi. Địa phương lớn nhất đề tên An Hoan Các, nằm ngay sát cạnh thư phòng và Tị Nam Phương dành riêng cho trữ quân phi lưu lại. Còn những cơ thiếp khác vẫn ở viện tử nhỏ hẹp, ngày qua ngày chẳng thấy điện hạ đi qua, chỉ biết sầu thảm mà ôm mặt thở dài.
Trữ quân phi Mộ thị độc sủng hậu viện, khiến ai nấy cũng phải đỏ mắt ghen tỵ. Tuy xuất thân chỉ là omega Nhân tộc, nhưng thời điểm gả đi là từ cửa lớn Đồng vương phủ và là tú nữ sắc phong phẩm Tần, phía sau còn có Thái hậu làm chỗ dựa vững chắc. Thậm chí còn được thánh thượng phong làm cáo mệnh, tỷ tỷ là Quốc công phu nhân, điệt tử là tiểu công gia, loại gia thế này không phải ai cũng muốn là có được. Chưa kể nàng đối với Tam công chúa, Tề La quận chúa và Thống lĩnh phu nhân có giao hảo, dù trời thật sự có sập cũng đè không chết nàng.
Tất cả cô nương trong kinh thành đều hận muốn đem Mộ thị bóp thành tương!!!
Nhưng Mộ Hoan lại không để ý chuyện này lắm, ngoài ngày ngày dùng cao lương mỹ vị bồi bổ thân thể và uống thuốc thụ thai thì chẳng làm gì cả. Dù sao trong Trữ Quân phủ này cũng không có kẻ nào là trở ngại lớn, nàng chẳng cần bận tâm đối phó, bây giờ mục tiêu hàng đầu là sinh cho Ngạc một oa oa trắng trẻo.
Thái hậu nói qua với nàng, thời điểm Ngạc thượng vị dưới gối phải có hoàng tự, bằng không sẽ có người bất mãn. Cho nên Mộ Hoan chỉ biết cầu khấn cho Lang vương tại vị lâu một chút, để nàng kịp sinh hạ vài oa oa, lúc đó ngồi lên hậu vị cũng không thấy chột dạ.
Thánh thượng vừa hạ lệnh xuống yêu cầu Lễ Bộ gấp rút chọn ngày hoàng đạo, để tổ chức điển lễ lập trữ, kết quả chọn được ngày mười lăm tháng này tức còn hơn nửa tháng nữa. Phía Thượng Cung Cục cũng bận rộn chuẩn bị triều phục, mũ mão cho tân trữ quân, đồng thời nhận lãnh cả việc may triều phục cho trữ quân phi và các quý nhân trong cung. Bận rộn không ăn không ngủ, lại không dám cam đoan sẽ hoàn thành trước điển lễ lập trữ.
Quyền quý nhân khắp nơi đổ đến vương phủ lấy lòng trữ quân phi, không tiếc dâng lên kỳ trân dị thảo, lân la khắp nơi hỏi sở thích của nàng.
Mộ Hoan theo lẽ cũ tiếp nhận lễ vật, cùng bọn họ nói vài câu khách sáo thì tiễn người. Dù sao chó nhỏ trước khi thượng vị vẫn cần thu nạp nhiều thân tín, không tiện từ chối cho nên chỉ đáp đúng lễ tránh bọn họ thấy bất mãn.
Sáng sớm đã có một nhóm quyền quý phụ nhân tìm đến, bọn họ ai nấy mặt mày xuân phong nói không biết mệt, hại Mộ Hoan đến quá trưa mới tiễn được toàn bộ.
Hỉ Tâm bận rộn đặt ngọ thiện lên bàn, thúc giục: “Nương nương ngài mau ăn, cả ngày ngài đã không ăn gì rồi.”
Mộ Hoan nhìn Hỉ Tâm một thân võ phục cứng nhắc, nhịn không được nói: “Ngươi nói người điện hạ tìm cho ta ở đâu rồi? Để ngươi chạy qua chạy lại giữa hoàng cung và Trữ Quân phủ thật sự làm khó rồi.”
“Điện hạ lựa qua một lần nhưng cảm thấy cô nương kia tuy thông minh nhưng quá mức lẳng lơ cho nên đã đuổi đi.”
Động tác tay thoáng khựng lại, Mộ Hoan nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Làm sao biết nàng lẳng lơ?”
Hỉ Tâm thoáng chột dạ, gượng gạo mỉm cười: “Điện hạ lưu người lại hầu hạ một thời gian để xem tình hình mới đưa qua chỗ nương nương, chỉ là nàng ta chăm chỉ làm việc được vài ngày thì bắt đầu không an phận. Vài hôm trước lúc chuẩn bị bút mực cho điện hạ, nàng ta lại giả vờ ngã vào lòng ngài, nhưng nương nương yên tâm, người đã bị phạt hai mươi hèo rồi đuổi đi.”
“Chuyện xảy ra ở đâu? Bản phi trước nay đều là người hầu bút mực cho điện hạ!”
“Là thời điểm xem tấu chương trong cung cùng thánh thượng.”
Mộ Hoan giận đến siết chặt đũa bạc trong tay: “Hảo thủ đoạn! Biết rõ hoàng thượng cùng ở đó, mới cố tình ngả vào lòng điện hạ, gặp cảnh này hoàng thượng tất nhiên sẽ cho ả vào vương phủ hầu hạ. Dưới gối trữ quân điện hạ không có tự, nếu có thêm một omega sẽ càng có nhiều cơ hội sinh ra hoàng thân, dù điện hạ không hài lòng vẫn phải nhận mệnh mà nạp ả vào phủ.”
“Nương nương bớt giận, loại omega này không đáng để tâm.”
“Bản phi vốn tưởng sau chuyện của Đằng thị bọn họ sẽ an phận hơn, không ngờ lại càng ngày càng quá quắc!” Mộ Hoan mím mím môi suy nghĩ, càng nghĩ càng buồn bực: “Điện hạ chưa có tự, nếu bản phi cố tình ngăn cản hậu viện thân cận sẽ mang tiếng xấu ghen tỵ thất đức. Cho nên một nữ nô cũng dám cuồng vọng, tự cho mình là nữ chủ tương lai mà phất hết mặt mũi của bản phi!”
“Tính cách điện hạ thế nào nương nương là người minh bạch nhất, điện hạ tuyệt sẽ không làm chuyện gì khiến ngài thất vọng.”
“Không được! Bản phi không an tâm!”
Mộ Hoan bỏ luôn ăn uống đứng dậy đi đi lại lại: “Phải sớm sinh oa oa, nhất định phải sớm sinh oa oa!”
“Nương nương, chuyện này không thể khiên cưỡng được, dù sao…”
“Hỉ Tâm, ngươi bảo trù phòng chuẩn bị dược, nhanh một chút!”
“Dùng dược?” Hỉ Tâm khẩn trương phản bác lời nàng: “Thái y đã nói không nên dùng thúc thai dược quá nhiều, sẽ tổn hại thân thể ngài a.”
“Đừng dong dài, mau mau đi chuẩn bị!”
Bắt gặp sắc mặt chủ mẫu không tốt, Hỉ Tâm cũng không dám huyên thuyên nhiều lời. Thẳng đến dược phòng thay vì dặn bọn họ kê thúc thai dược thì lại bảo chuẩn bị một đơn thanh nhiệt giải độc, xong việc mới lên ngựa thẳng đến nội cung báo tin.
Mộ Hoan lúc này vẫn chưa biết gì, dùng ngọ thiện không thấy vị, ăn hai ba đũa thì cho nữ nô dọn xuống. Gấp gáp đi trong phòng vài lần, tay xoắn xuýt vạt áo, mặt nhỏ vặn vẹo như đang nghĩ gì đó mà không thông suốt.
Mặc