Chớp mắt, đại điển lập trữ cũng đến. Mộ Hoan trước ngày đã được gọi đến Trường Thọ Cung bầu bạn cùng Thái hậu, bên cạnh còn có tam công chúa và tỷ tỷ Mộ Tước. Do hôm nay là ngày đại hỉ nên nàng cũng không tiện nói về chuyện của Đồng quốc công, đợi sau khi kết thúc điển lễ mới tính với tỷ tỷ chuyện này.
Trời vừa sáng đoàn nhạc sư của hoàng cung đã ồn ã tấu nhạc, đùng đoàng âm thanh pháo nổ liên hồi, sau đó là hồi trống dài chấn động cả sơn hà. Mộ Hoan chống hai tay trên bệ cửa sổ, háo hức nhìn ra ngoài phát hiện bá quan văn võ đang di chuyển vào sân, lần đầu nhìn thấy cảnh tượng đông vui như vậy.
“Hoan nhi, không còn sớm nữa, mau mau chuẩn bị thôi.”
Mộ Tước ôm lấy hai vai nàng, ôn nhu mở miệng: “Xem, cứ như hài tử, tỷ tỷ lo lắng cho ngươi muốn chết.”
“Tỷ, ta trưởng thành rồi, sắp tới còn là chính phi của trữ quân!” Mộ Hoan quay lại nắm chặt lấy hai tay của Mộ Tước, cong mắt mỉm cười: “Đến lượt ta bảo vệ ngươi, tỷ tỷ!”
Trong lòng có chút xúc động, Mộ Tước xoa xoa hai bên gò má trắng trẻo của tiểu muội muội. Phải, nha đầu này sẽ có ngày trưởng thành, thậm chí vươn cao vươn xa hơn cả nàng trước đây.
“Ây da, tỷ muội các ngươi muốn nói gì thì đợi điển lễ xong đã.” Thái hậu để nữ nô dìu ra ngoài, không hài lòng khiển trách: “Nhanh nhanh chuẩn bị, đừng để trữ quân đợi.”
Mộ Hoan ngoan ngoãn nhận mệnh tiến vào ngọa phòng, ngồi xuống bàn trang điểm, quan sát hình ảnh bản thân trong gương đầu. Mặt nhỏ thủy nộn khả ái, đường nét hài hòa tuy chưa sắc xảo nhưng cũng không thua kém bất kỳ ai. Tóc dài như hải tảo xõa xuống bờ vai gầy, từng sợi lướt qua gò má trắng mịn, tựa hồ muốn trêu chọc đôi gò má kia đỏ bừng lên.
“Tiểu nha đầu, ai gia nhìn ngươi trưởng thành, nhìn ngươi bước chân vào Ngạc vương phủ và bây giờ nhìn ngươi trở thành Trữ Quân phi.” Thái hậu dịu dàng xoa xoa bờ vai của nàng, cùng đưa mắt nhìn thẳng vào gương đồng: “Ai gia xem ngươi là tôn tử, mong ngươi có thể một đời bình an, ngày ngày khoái lạc.”
“Tôn tức tạ hoàng tổ mẫu hậu ái.” Mộ Hoan vươn tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Thái hậu: “Tôn tức trước nay luôn miệng nói mình là hồng nhân bên cạnh hoàng tổ mẫu, khiến hoàng tổ mẫu chịu không ít phiền phức, nghĩ đến đã cảm thấy xấu hổ vô cùng.”
“Ngươi không chỉ là hồng nhân, mà còn là tâm can bảo bối trong lòng ai gia!”
“Hoàng tổ mẫu nuông chiều Hoan nhi như vậy e là nàng sẽ được sủng mà kiêu.” Mộ Tước nhìn nha đầu đang đắc ý cười, nhịn không được cũng cười theo: “Hoàng tổ mẫu ngài xem xem, chỉ mới nói vài câu đã mặt đã hất lên đến trời, nghịch ngợm không ai bằng!”
Thái hậu lập tức bật cười, xoa xoa đầu của Mộ Hoan, cũng không có mở miệng khiển trách qua nàng.
“Ai gia chính là thích tính cách này của nàng, có mấy ai dám thể hiện bản thân kia chứ?”
“Thái hậu yêu thương Hoan nhi có ai mà không biết?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Chỉ là sắp tới giờ rồi, hoàng tổ mẫu, nên nên giúp nàng trang dung thôi.”
“Hảo, hảo, phải làm ngay!”
Ma ma nhận lệnh lập tức bước lên, mỗi người một việc luân phiên giúp Trữ Quân phi trang dung vấn tóc. Mộ Hoan chỉ cần ngồi yên trên tọa ỷ, quan sát nữ nô đang quỳ rạp giúp nàng kiểm tra móng tay. Thời điểm làm quý thiếp bên cạnh chó nhỏ nàng đã nuôi lại móng, so với trước đây còn dài hơn nhưng vẫn phải cắt gọn tránh lúc mang hộ giáp sẽ bị tì đau.
Nữ nô không dám có nửa điểm khinh suất, đầu vẫn cúi thấp còn mắt thì dán chặt vào móng tay của trữ quân phi, kiên dẫn dùng kéo nhỏ cắt gọn móng tay. Xong việc mới thoa một lớp hoa phượng tiên làm bóng móng tay, đặt dưới ánh dương quang dường như đang phát quang rực rỡ.
Mộ Hoan khoác tay ngăn lại, tự mình quan sát móng tay, đặc biệt hài lòng với tay nghề của nữ nô này. Mười đầu ngón tay đều được cắt gọn đẹp mắt, khi đeo hộ giáp lại càng có thêm khí thế, bất quá có hơi vướng víu.
“Hoàng tổ mẫu, tôn tức có thể chỉ giữ ba ngón cuối có được không?”
Thái hậu nghiêng đầu nhìn móng tay của nàng: “Có vấn đề sao?”
“Tôn tức cảm thấy hơi vướng khi đeo hộ giáp.”
“Tùy ý, miễn thấy thoải mái là được.”
Mộ Hoan vui vẻ đưa tay cho nữ nô cắt gọn những móng không cần thiết, đồng thời đưa mắt nhìn vào gương đồng xem các ma ma làm tóc đến đâu rồi. Búi tóc cao cao cài kín phượng mão vừa nặng vừa cồng kềnh, nhưng không thể phủ định tay nghề của Ti Trân Phòng quả nhiên nhất đẳng. Phượng mão này muốn khí thế có khí thế, muốn đẹp mắt có đẹp mắt, hoàn toàn không chê bai vào đâu được.
Sống hai mươi mấy năm trên đời nàng không dám tin có ngày bản thân trở thành trữ quân phi quyền quý, đầu đội mão chân đi giày thêu dát vàng, hai bên có nữ nô vây quanh hầu hạ.
Xem chừng là do nàng sống quá tốt, lão thiên gia cũng phải thương tiếc a~
Ba người Thái hậu thì ngồi phía sau thưởng trà, đôi khi nhắc nhở nữ nô phải thay đổi sao cho trông đẹp nhất có thể. Mộ Hoan nhàm chán sẽ chen vào vài câu góp vui, khiến hoàng tổ mẫu cười không thấy mắt đâu, còn trách nàng quá nghịch ngợm.
Bận rộn qua nửa canh giờ mới hoàn tất búi tóc, ma ma hầu y phục nhanh chóng bước lên, cùng hai ba nữ nô khác giúp Trữ quân phi thay lễ phục.
Lễ phục xanh thẫm thêu lang đầu nhe nanh múa vuốt đặc biệt hung tợn, vạt sau kéo thật dài ít nhất cũng phải hai bộ. Đai lưng nạm ngọc, tay áo thêu chìm hạm đạm thiển hạnh hoàng, trên dưới ba lớp mỏng như cánh ve khi di chuyển sẽ phiêu phiêu bay lượn. Ban đầu Mộ Hoan còn tưởng đã đủ, nào ngờ lại có thêm quan bào nặng nề khoác lên, họa tiết toàn bộ thêu bằng chỉ vàng cầu kỳ. Sau đó lại khoác thêm một lớp áo choàng, họa tiết chạy dọc theo hai bên mép áo, dường như là ký tự cổ đại Ngạn Huyền.
Ngạn Huyền đại lục địa xem quan bào, quan mão và áo choàng là ba thứ tối quan trọng, đại diện cho thân phận cao quý của hoàng thân quốc thích.
Mộ Hoan cảm thấy sắp đứng không vững rồi, sao có thể nặng đến như vậy a?
Thời tiết đặc biệt lạnh nên nữ nô lại choàng thêm cho nàng khăn lông hồ ly, sau đó mới lui xuống chỉnh sửa vạt váy kéo lê trên sàn.
Thái hậu đưa tay cho A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách dìu đến chỗ Mộ Hoan, nhìn nha đầu từ trên xuống dưới, đặc biệt hài lòng: “Tay nghề của Ti Trân Phòng đúng là càng ngày càng tốt, Hoan nhi mặc bộ quan phục này phi thường đẹp mắt.”
“Tôn tức còn ngại quá nặng.”
“Không nặng, không nặng.” Thái hậu tự mình bước lên chỉnh sửa phượng mão cho nàng, hiền hòa nở nụ cười: “Hoan nhi, sau này là trữ quân phi phải hiểu chuyện hơn bây giờ, vì Trữ quân mà sinh hạ trưởng đích tử có biết hay không?”
“Tôn tức minh bạch.”
“Để ai gia đưa ngươi đi.”
Tiền lệ chưa từng có chuyện Thái hậu chủ động đưa trữ quân phi đến đại sảnh, chỉ duy nhất một mình Mộ Hoan có được nhận thiên đại sủng ái, khiến ai nấy đều phải đỏ mắt ghen tỵ.
Đến cả Mộ Tước cũng cảm thấy có chút tủi thân, cùng gả vào vương phủ nhưng nàng lại bị mẫu hậu ghét bỏ xem như cái gai trong mắt. Chưa bao lâu phu gia thất thế, lưu lạc đến Tề Châu sống khổ sở nhục nhã, phu quân cũng tràn đầy thất vọng không buồn đoái hoài nàng. Còn Mộ Hoan khác biệt, gả vào vương phủ còn quen biết được tam công chúa và Tề La quận chúa, sau đó còn được Thái hậu xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay. Chưa lâu phu quân vinh hiển trở thành trữ quân, một bước vượt cửu thiên vẫy vùng giữa trời xanh.
Rõ ràng cùng là tỷ muội thân sinh, sao lại khác biệt đến như vậy?
Đem chua xót giấu ở trong lòng, vui vẻ mỉm cười nhìn theo Mộ Hoan. Nha đầu này là thân muội muội của nàng, tất nhiên sẽ mong nha đầu vui vẻ khoái lạc, tốt nhất là cả đời bình an không biết phiền muộn.
“Tỷ tỷ!”
Mộ Tước kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hoan nhi?”
Mộ Hoan quay lại, hai mắt cong cong như cầu vồng nhỏ: “Hoan nhi sẽ bảo hộ tỷ tỷ, đừng lo lắng!”
Trong mắt dường như chỉ còn lại duy nhất dáng vẻ này của Mộ Hoan, hai mắt từ lúc nào xót cay, một giọt nước mắt nhẹ nhàng trượt trên gò má.
“Hoan nhi…”
“Đừng khóc!” Mộ Hoan vịn lấy gò má của Mộ Tước, ngọt ngào mỉm cười: “Sau này tiền đồ của tiểu công gia, Hoan nhi nhất định sẽ quản, không để nàng thua kém bất kỳ ai.”
Người làm mẫu thân cũng chỉ mong nhi nữ có thể trưởng thành đạt nhiều công danh, nghe những