Âm thanh tất tất tốt tốt vang lên, giữa bầu không khí nặng nề trong lao phòng. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan suy sụp gục đầu lên vai Phan Phất Nữu, bây giờ dù nàng có khóc trăm ngàn lần vẫn không thay đổi được nữ nhân trong lòng nàng đã chết rồi.
Thân xác đã lạnh, mắt đã nhắm nghiền, hơi thở tan biến giữa cái lạnh mùa đông.
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi tiến vào, nhìn một lượt quang cảnh trong lao phòng rồi cười nhạo một tiếng: “Không ngoài dự đoán của trẫm, ngươi thật sự chọn gϊếŧ Phan Phất Nữu.”
Nước mắt rơi xuống chỉ là vô nghĩa, đến cả tư cách để khóc A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng không có. Là nàng từng bước đẩy Phan Phất Nữu đến bước đường này, là tội nghiệp nàng gây ra, có chết trăm ngàn lần cũng không trả hết tội lỗi.
“Phan gia ba đời làm quan công chính liêm minh, đến Phan lão gia hắn lại quá nhu nhược, nhưng rất mực yêu thương tỷ muội Phan Phất Nữu. Mà Phan Phất Nữu cũng chưa từng làm xấu mặt Phan gia, gả đến Quốc công phủ mà xem ngươi như bầu trời của nàng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi xổm xuống trước mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, bắt lấy cằm ép nàng ngẩng đầu lên: “Đáng tiếc, bầu trời mà nàng ngưỡng vọng lại là thứ rách nát như vậy, so với mây đen trên trời còn tệ hại hơn. Thay vì ngưỡng vọng một bầu trời ghê tởm này, nàng có thể nhìn đến đồng lúa mạch ở Tề Châu, có thể nhìn dương liễu xanh rờn ở trước sân. A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, ngươi chính là tội nghiệt của Phan Phất Nữu, chính ngươi đã bức chết nàng.”
“K-Không… không phải, ta chưa từng nghĩ gϊếŧ nàng, chưa từng…”
“Nhưng ngươi đã từng chút gϊếŧ Phan Phất Nữu, không phải sao?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan suy sụp khóc không thành tiếng, tay vẫn ghì chặt Phan Phất Nữu: “Phải, là ta bức chết nàng, là ta…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười một tiếng, xoay người đứng dậy: “Cho người của Phan gia vào.”
Nói xong, A Ba Đáp Thấu Á Viên liền ly khai lao phòng, từ đầu đến cuối tay nàng vẫn sạch sẽ chưa từng nhuốm máu tanh.
Rất nhanh Phan Phất Lai Kỳ cùng Phan lão gia tiến vào lao phòng, thấy nhi nữ đã đoạn khí liền thống khổ gọi.
“Nữu nhi!!”
Phan Phất Lai Kỳ dùng sức hất ngã A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, một thư sinh trói gà không chặt như nàng cũng có ngày dùng đến sức lực chân chính của một alpha. Đem Phan Phất Nữu ghì chặt trong lòng, đau đớn vuốt ve gương mặt đã lạnh, đến cả một tiếng gọi trọn vẹn vẫn vô pháp thốt ra.
“Nữu nhi, ngươi đáp ứng ta sẽ quay về Tề Châu thăm ta? Tại sao ngươi không thực hiện? Tại sao chứ hả? Ngươi như vậy đi rồi, Hương Khấu phải làm thế nào? Ngươi không nghĩ cho nàng hay sao?”
“Nữu nhi, ngươi mở mắt nhìn phụ thân, mở mắt nhìn phụ thân…” Phan lão gia run rẩy nắm chặt bàn tay của nhi nữ, gương mặt già nua vặn vẹo khốn khổ: “Nương ngươi bệnh nặng không đến được, trước khi đi còn dặn ta mang cho ngươi cháo đậu đỏ ngươi thích nhất. Ngươi mau tỉnh dậy mà ăn, vẫn còn rất nóng đây, Nữu nhi…”
“Là tại ngươi!” Phan Phất Lai Kỳ giận dữ nhào đến túm lấy cổ áo A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan, dùng sức vung nắm đấm thẳng vào mặt nàng: “Là ngươi hại chết Nữu nhi!! Tại ngươi, tất cả là tại ngươi!! Tại sao năm đó ta lại đáp ứng gả nàng cho ngươi!? Là ta hủy hoại Nữu nhi, là lỗi của ta…”
“Nữu nhi đừng sợ…” Phan lão gia tuổi đã lớn, nhưng vẫn đủ sức cõng nhi nữ lên vai, run rẩy bước từng bước: “Phụ thân đưa ngươi về nhà, về nhà của chúng ta… Nữu nhi ngoan, Nữu nhi…”
Dù bầu trời có sập xuống, người làm phụ thân như Phan lão gia vĩnh viễn không thể bỏ mặt nhi nữ của mình. Cho dù nàng bao nhiêu tuổi, cho dù nàng đi bao xa, phụ thân vẫn dõi theo mà đưa nàng trở về nhà.
Phan Phất Lai Kỳ run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Lấy danh nghĩa của thần linh, ta nguyền rủa ngươi cả đời chết không được yên, vĩnh viễn sống trong đau khổ giày vò!”
Dứt câu liền xoay người chạy đi, thay thế phụ thân cõng Phan Phất Nữu quay về Tề Châu.
“Phất Nữu…”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan giống như không biết đau đớn, run rẩy chống tay ngồi dậy muốn đuổi theo phụ tử Phan gia nhưng bị thủ vệ ngăn cản đẩy nàng trở về lao phòng.
Sau bao năm, nàng rốt cuộc được gì?
Hay chăng là người bên cạnh nàng lần lượt rời đi?
“Phất Nữu!!!”
Đáng thương hay đáng hận, giờ đây chỉ là một từ vô nghĩa mà thôi.
===================
Lang vương thoái vị, nhường ngôi cho Trữ quân là A Ba Đáp Thấu Á Viên, trở thành tân quân trước vạn lời tung hô ca ngợi. Ban đầu A Ba Đáp Thấu Á Viên muốn đề tên cho Mộ Hoan vào hậu vị, kết quả lại bị bá quan ngăn cản. Lý do là vì nàng chưa sinh được hoàng tự, lại qua đời quá sớm, nếu đề tên ở vị trí hoàng hậu có chút không thỏa.
Dù cho A Ba Đáp Thấu Á Viên có ngồi lên hoàng vị cũng không thể muốn làm theo ý mình là làm, kiên quyết rất lâu chỉ giữ được cho Mộ Hoan vị trí quý phi. Không quản người khác nói gì, A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn kiên trì tìm kiếm Mộ Hoan, chỉ cần là chưa thấy xác thì kiều hương của nàng vẫn còn sống.
Ngày qua ngày, năm qua năm, hoàng đế tọa tại long ỷ quản thúc mọi việc triều chính, nhưng trong lòng vẫn cô quạnh. Bên giường không còn kiều hương bầu bạn, ngày tháng dài rộng chỉ còn nỗi cô đơn ăn mòn kiên cường, để lại là nước mắt thấm ướt chẩm đầu.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hoàn toàn không biết kiều hương đang ở đâu, chỉ biết sẽ có một ngày nàng quay trở về…
Sự thật là Mộ Hoan không trôi dạt vào bất kỳ bờ nào ở Ngạn Huyền đại lục địa, mà là bị cuốn trở về Thượng Hải, sau ngày xảy ra tranh chấp giữa nàng và Mặc Cách gần nửa năm sau. Mộ Hoan bị đẩy dạt vào bờ, mê man suốt mấy ngày mấy đêm, mãi đến lúc có một đoàn người tiến vào.
Dẫn đầu là một nữ nhân, dùng tay gạt bớt cành khô để tiến đến bờ sông tìm chút nước uống. Kết quả bắt gặp Trầm Ngọc mê man nằm trên đất, bên cánh tay vẫn còn thấm đỏ máu khô.
“Ngọc!”
Nữ nhân nọ mừng rỡ chạy đến đỡ lấy Trầm Ngọc, giúp nàng lau chùi vết bẩn trên mặt: “Em cuối cùng cũng trở về rồi, thần phật phù hộ!”
“Nhất Di, thật sự là Trầm Ngọc sao!?” Hai lão bằng hữu chạy đến xem thử, quả nhiên đúng là Trầm Ngọc không sai biệt: “Mất tích lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy, mau mau đưa nàng đến trạm y tế đi!”
Châu Nhất Di nhanh chóng cõng Trầm Ngọc lên vai, xoay người chạy đến trạm y tế, hai lão bằng hữu cũng cõng ba lô chạy theo phía sau.
Lão tiên sinh giúp Trầm Ngọc kiểm tra đơn giản, phát hiện ngoài vết thương ở cánh tay ra cũng chẳng có gì đáng ngại, sau khi băng bó thì làm giấy tờ chuyển nàng đến bệnh viện kiểm tra thêm lần nữa.
Đem mành vải đẩy sang một bên, Châu Nhất Di lo lắng lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, nàng có làm sao không?”
“Cô Châu đến rồi, mời cô ngồi xuống đây.”
Tiên sinh kéo ghế cho nàng, bản thân cũng xoay người ngồi xuống bàn làm việc: “Tình trạng của cô Trầm không đáng ngại, chỉ là tôi phát hiện trên người cô ấy có vết cào do dã thú gây ra, e là sẽ tổn thương đến gân cốt. Nếu được phiền cô Châu đưa cô ấy đến bệnh viện lớn làm kiểm tra tổng quát, có vấn đề cũng sẽ kịp thời chữa trị.”
“Hảo, đa tạ tiên sinh.”
“Không vấn