“Biết làm gì bọn quyền quý nhân đó? Ta nói cho nàng biết, cô nương Tô gia cũng bị ép vào cung làm thiếp, không nói đến các lang mẫu quyền quý, bọn họ đều nhất nhất lên xe ngựa nhập cung. Lang vương kia đúng là không có lương tâm, vong thê vì nàng thân vong chưa được vài tháng đã nạp chật tam cung lục viện, hận không thể xây thêm một tòa kim ốc tàng kiều!”
Hai mắt Mộ Hoan lập tức tan rã, không dám tin những gì vừa nghe thấy được. Làm sao chó nhỏ nhanh như vậy quên mất nàng? Chỉ ba năm không gặp, đối phương thật sự thay lòng đổi dạ sao?
“K-không thể nào, Lang vương tình thâm nghĩa trọng, sao có thể một sớm một chiều quên mất trữ quân phi?”
“Trữ quân phi thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là omega loài người? Thành thân bao lâu vẫn không có nổi oa oa, Lang vương nếu không sớm nạp người e sẽ không có hoàng thân kế vị. Dù sao thì chuyện này chúng ta quản không nổi, quyền quý nhân tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, ngươi hà cớ gì phải hỏi cặn kẽ như vậy?”
“Ta… nguyên lai, ba năm lại dài như vậy…” Mộ Hoan nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Ba năm không gặp, cố nhân thay đổi, bản thân cũng thay đổi. Đáng thương, thật sự rất đáng thương.”
“Hoan Hỉ.” Uyển Nhược hồ đồ quan sát sắc mặt của nàng: “Ngươi làm sao thế? Đang khóc sao?”
“Bụi rơi vào mắt, không vấn đề.”
Lúng túng lau vội nước mắt chưa kịp rơi, bất quá thương tâm trong lòng không thể lau sạch sẽ được như nước mắt. Từ bỏ cuộc sống ở Thượng Hải, một mục đích duy nhất là trở về bên cạnh đối phương, tiếc là người nàng chờ đã không còn là người năm xưa.
“Ta thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, Uyển Nhược làm phiền.”
Tự khắc nghe được ý đuổi người, Uyển Nhược đành đặt chén thuốc lên ghế đẩu, nhanh chóng xoay người ly khai phòng ngủ của Ân Ly.
Chỉ còn một mình trong phòng, bên ngoài là tiếng sóng biển vỗ rầm rì, nhưng nghe sao lại vô vàn thê lương? Phải chăng lòng nàng dậy sóng bi ai?
Mộ Hoan chua xót bật khóc, đem mặt vùi giữa lòng bàn tay, muốn che giấu dáng vẻ nhu nhược này của bản thân.
Tại sao A Ba Đáp Thấu Á Viên có thể quên nàng nhanh như vậy?
Nhưng nàng cũng không thể oán trách A Ba Đáp Thấu Á Viên, có alpha nào không cầu có oa oa nối tự. Chưa kể đối phương bây giờ là nhất quốc chi quân, nếu không có tử tôn kế thừa đại nghiệp, vậy tương lai Ngạn Huyền đại lục địa sẽ đi về đâu?
Sinh không được oa oa là lỗi của nàng, ba năm xa cách đằng đẵng đối phương không thể chờ nổi nữa, đành bỏ lại nàng trong hồi ức mà tiếp tục cuộc sống này. Đáng thương, nàng chỉ là kẻ đáng thương từng có được A Ba Đáp Thấu Á Viên một đoạn thời gian ngắn ngủi, sau đó đem những gì từng trộm về được từng chút trả lại cho nơi này.
Thượng Hải không còn là nhà của nàng, mà Ngạn Huyền đại lục địa càng không phải chốn trở về. Đời người như vậy dài, đau đớn nhất là tìm không được nơi nương tựa, đành yếu ớt lê từng bước trên con đường dài không điểm dừng.
Chỗ dựa duy nhất của nàng, giờ đây lại là nơi nương tựa của người khác.
Có chăng mộ nàng đã xanh cỏ, bài vị bám đầy bụi, hương khói lạnh nhạt chẳng kẻ tiễn đưa. Tấm chân tình khi xưa giờ trở thành trò cười của thời gian, ngoảnh đầu lại, chỉ còn phồn hoa vụt tắt nơi chân trời.
Đoạn duyên phận của chúng ta nghĩ tới thì nực cười, nghe thì thương cảm, chẳng khác nào một hồi kịch trường không điểm dừng càng đi càng sai.
Chỉ tiếc là giấc mộng quá dài, tỉnh lại không đành mà mộng tiếp thì bi ai.
Muôn ngàn con người ôm giấc mộng phù hoa, còn nàng lẳng lặng tựa gối đầu, ngâm nga một điệu tương tư. Chung quy đều là những kẻ đáng thương đang cố trộm từng chút hạnh phúc rồi lại nhận ra hạnh phúc bản thân dày công trộm về lại là thứ giả dối.
Rồi đây sẽ có người khác tốt hơn, hoàn hảo hơn, thay nàng chiếu cố chó nhỏ. Còn nàng, chỉ đành lặng lẽ đứng sau ánh hào quang chói lọi, ôm ấp quá khứ tốt đẹp giữa hai người.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn quanh quẩn tiếng khóc thế lương, có nghe thấy chăng, năm tháng chấp tay giờ tan thành trăm ngàn mảnh?
Học cách buông bỏ một người còn khó khăn hơn lựa chọn giữa sinh và tử.
Mộ Hoan bên ngoài kiên cường nhưng nội tâm toàn bộ đều đã sụp đổ, nàng yếu đuối khốn khổ chẳng ai có thể thấu hiểu, đến cả bản thân cũng tự lừa dối. Ngày tháng sống ở thị trấn ven biển, Mộ Hoan đều chỉ giam mình trong phòng, thức ăn đưa tới cũng chẳng buồn để mắt đến.
Mãi khi Uyển Nhược không nhịn được thúc ép mới ăn được chút ít cháo loãng, khổ sở đến mức nhìn không ra bản thân từng kiêu ngạo ra sao.
“Ân nhân, ngươi làm sao thế hả?” Uyển Nhược kiềm nén đau lòng mở miệng: “Ngươi tự giày vò mình, lại không cho bọn ta biết lý do, ngươi rốt cuộc vì chuyện gì mà thương tâm như vậy?”
“Không sao…” Mười ngón tay vô thức ghì chặt chăn thô, khàn giọng hồi đáp: “Ta chỉ hơi mệt mỏi, ăn không vô.”
“Chi bằng ngươi ra ngoài đi, biết đâu chừng lại thấy tốt hơn?”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, kia là cát vàng biển xanh, đau thương đè nén xuống bao ngày qua lại như vơi bớt một phần. Có lẽ cảnh tượng kia quá mê hoặc khiến nàng mải mê ngắm nhìn, hoàn toàn không để ý đến gì khác mà ngỡ bản thân đã trút được gánh nặng.
“Hảo, ra ngoài.”
Để cho Uyển Nhược dìu xuống giường, Mộ Hoan kéo chỉnh áo choàng trên người mình, tuy không phải loại đắc tiền gì nhưng giữ ấm rất tốt. Theo chân đối phương ra khỏi phòng, gặp lại đầu tiên chính là ánh mặt trời chói chang của Ngạn Huyền Đại Lục Địa. Dù đông đã về nhưng tuyết đầu mùa chưa rơi, còn kịp nhìn thấy ánh nắng soi mình trên mặt biển.
Khe hở giữa ngón tay hết khép rồi mở, ánh sáng xuyên qua khe hở ấy soi chiếu gương mặt trong trẻo.
“Đẹp thật…”
Uyển Nhược chấp hai tay ra sau lưng, nheo nheo mắt cười: “Ánh nắng ở đây là đẹp nhất, nhưng vào hạ lại đặc biệt gay gắt. Ta tính rồi, Hoan Hỉ, đợi nhập hạ ta lên thị trấn mua về thật nhiều băng lạnh đặt trong phòng, bảo đảm ngươi sẽ không thấy nóng nữa.”
“Thế thì phiền ngươi quá, ta cũng không thấy có vấn đề gì đâu.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn mặt biển vỗ sóng ì ầm, khóe môi hơi nhếch lên: “Biển cả bao la, đất trời rộng mở, rồi sẽ có nơi dung chứa ta.”
“Nếu ngươi không có nơi để về thì cứ lưu lại đây, ta có thể chiếu cố ngươi.”
“Ta…”
Mộ Hoan định trả lời, vừa vặn bắt gặp một cô nương đang liếc nàng, gương mặt toát lên vẻ bất mãn.
“Ngươi là cô nương hung hung năm đó?” Mộ Hoan nhanh chóng bước đến chỗ tiểu cô nương mặc hồng sắc y, hứng khởi quan sát một lúc rồi nói: “Đúng là ngươi, năm đó ngươi trông nhỏ nhất trong bảy người, nhưng lại là người nhào đến túm chân lão hắc lang đầu tiên. Ta nhớ rất rõ ngươi, tiểu cô nương, ngươi tên là gì vậy?”
“Ân nhân ngươi nhớ ta?” Ân Ly mạc danh kỳ diệu quan sát nàng, vội đem lưới cá đặt xuống: “Hóa ra ngươi vẫn nhớ ta sao? Ta gọi là Ân Ly, Hoan Hỉ, bảy năm qua mà ngươi vẫn nhớ kỹ như vậy?”
“Sao lại không nhớ?”
Mộ Hoan nắm lấy bàn tay của Ân Ly, vốn định mở miệng nói tiếp lại phát hiện có gì đó không đúng, sao tay tiểu cô nương lại chai sần như vậy?
Bản thân Ân Ly chạm vào da tay mềm mại của Mộ Hoan liền nhịn không được cảm khái: “Ân nhân, tay của ngươi thật sự rất mềm, ngươi là quyền quý nhân sao?”
“Ta từng là tiểu thiếp vương phủ.” Ý cười Mộ Hoan trở nên cứng nhắc, miễn cưỡng biện minh: “Bị phu quân hưu rồi.”
“Hắn là ai mà lại hưu ngươi? Ngươi lớn lên đẹp mắt như vậy, hắn rốt cuộc có lương tâm hay không a?”
“Chúng ta là omega loài người, trèo lên được giường quyền quý nhân thì làm sao? Kết cục vẫn bị phu quân vứt bỏ nhường chỗ cho một omega Lang tộc thôi.”
“Ngươi nói