Phượng Hòa Cung là tẩm cung lớn nhất trong lục cung, trước đây là Phượng Nghi Cung, đến khi A Ba Đáp Thấu Á Viên kế vị thì đổi tên thành Phượng Hòa Cung. Địa phương danh giá dành cho đế hậu, cũng là ước mơ của biết bao nữ nhân đặt chân vào chốn hậu cung tranh quyền đoạt lợi này.
Chậm rãi giẫm chân lên thảm lông thú, đưa mắt nhìn bài trí bốn phía Phượng Hòa Cung, đặc biệt hài lòng mà gật gù. Ân Ly đi phía sau mắt tròn mắt dẹt nhìn ngó, nhịn không được phấn khích kêu mấy tiếng kinh ngạc.
“Ân nhân ngài xem, cái trụ đó bằng vàng sao? Thật sự bằng vàng sao?”
“Câm miệng!” A Phúc không hài lòng quát khẽ một tiếng: “Phải gọi là quý phi nương nương.”
“Ách…”
“A Phúc, nàng vừa vào cung, đừng quá khắc khe như vậy.” Mộ Hoan nhìn theo hướng tay chỉ của Ân Ly, ôn giọng giải thích: “Là vàng dát lên.”
“Tại sao không đúc nguyên khối bằng vàng? Hoàng thượng sủng ái nương nương như vậy mà.”
“Đúc một trụ vàng tốn không biết bao nhiêu tiền của và công sức của bá tánh, dù cho hoàng thượng có muốn làm, bản cung cũng không đồng ý. Chỉ dát vàng lên cột như vậy đã quá xa hoa rồi, nếu đổi thành ngân lượng có thể tăng thêm cho quốc khố không ít.”
Mộ Hoan đưa mắt nhìn sang A Phúc, nói tiếp: “Ngươi nói với sư phụ làm trụ, bảo tháo xuống toàn bộ vàng lên trụ, bản cung không thích tốn kém như vậy.”
“Vâng, nô tài sẽ dặn họ làm ngay.”
Tiếp tục cước bộ vào xem bài trí bên trong, vừa vặn trông thấy một dáng người khỏe khoắn chạy ra, nhìn sơ qua Mộ Hoan thậm chí còn chẳng nhận ra là ai.
“Quý phi nương nương, ngài cuối cùng cũng về rồi!” Đồ Ngân xúc động ôm chầm lấy nàng, hai mắt rưng rưng nước: “Đồ Ngân hảo tưởng niệm ngài.”
“Đồ Ngân?”
Mộ Hoan có chút hoài nghi nhìn nàng từ trên xuống dưới, chỉ ba năm không gặp nữ nhân này lớn lên lại đẹp mắt như vậy. Nước da tối màu đặc trưng giờ trở nên trắng ngần như tuyết, ngón tay thon dài tinh xảo không tìm thấy nửa vết chai, đến cả y sam trên người cũng không phải loại rẻ tiền.
“Ngươi thay đổi nhiều quá, bản cung nhận không ra.”
“Nương nương đi ba năm, có quên nô tỳ cũng không có gì kỳ quái.” Đồ Ngân hồ hở nhiệt tình dìu quý phi ngồi xuống tọa ỷ: “Nương nương, ngài có mệt không? Có cần nô tỳ đi chuẩn bị nước bóp chân cho ngài?”
“Không cần.”
Mộ Hoan không quen với nhiệt tình này của Đồ Ngân, trong trí nhớ của nàng nữ nhân này chưa từng nói nhiều như vậy. Cả ngày đều giữ một bộ dáng thâm trầm ít nói, đến cả Vương Á còn nghĩ Đồ Ngân bị câm, nhưng thoắt cái ba năm sau liền thay đổi đến mức nàng vô pháp nhận ra.
“Quý phi nương nương có muốn dùng thiện không?”
“Bản cung chờ hoàng thượng, ngươi lui xuống đi.”
“Nô tỳ còn muốn hầu hạ nương nương.” Đồ Ngân cẩn thận châm trà vào chén, dùng hai tay kính cẩn dâng lên: “Nương nương thỉnh dùng trà.”
Miễn cưỡng tiếp nhận chén trà uống một ngụm, Mộ Hoan hồ đồ nhìn Đồ Ngân rồi lại chán nản lắc đầu, không chừng là nàng thật sự nghĩ nhiều.
Ân Ly vẫn mải mê quan sát bài trí trong Phượng Hòa Cung, phấn khích chỉ tay về phía trước: “Nương nương ngài xem.”
Đem chén trà đặt lại xuống bàn, nương theo hướng tay của nàng phát hiện một chiếc hộp gỗ vuông nằm ngay ngắn trên thư án, bề ngoài có vẻ như là đồ vật hoàng thất. Đưa tay cho Ân Ly dìu đỡ đứng dậy, Mộ Hoan ngồi xuống nệm vải, nếu nàng đoán không sai bên trong nhất định là phượng ấn.
Cẩn thận đem nắp hộp mở ra, vạn vạn không ngờ bên trong lại rỗng!?
“Cái này…”
A Phúc mặt mũi lập tức biến thành trắng bệch: “Nương nương, phượng ấn trong hộp này đi đâu rồi?”
Mộ Hoan ngơ ngác nhìn xung quanh thư án rồi lại đứng dậy quan sát xung quanh chỗ nàng ngồi, hoàn toàn không có nửa điểm tung tích của phượng ấn. Đồ vật đã đưa đến Phượng Hòa Cung, nếu mất phượng ấn nhất định sẽ bị truy cứu đến nàng, lúc đó có trăm miệng cũng vô pháp biện giải.
Trong lúc hoảng trương chưa biết phải giải quyết thế nào thì nghe thấy tiếng thông truyền ngoài cửa – Hoàng thượng giá lâm!!
Nhanh chóng đứng dậy ra nghênh đón, trên mặt vẫn còn hoảng hốt, mười ngón tay vô thức siết chặt tay áo.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.”
“Ái phi làm sao thế?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ đánh giác sắc mặt của nàng, chau mày hỏi: “Thần sắc kém như vậy? Có phải nhiễm phong hàn không?”
“T-Thần thiếp…” Mộ Hoan căng thẳng kéo dây lụa trên người, đè thấp giọng nói: “Không thấy phượng ấn đâu cả.”
“Trẫm đã cho người mang đến không phải sao?”
“Trở về thần thiếp đã thấy hộp đựng ở đó, nhưng mở ra thì không thấy phượng ấn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên choàng tay qua ôm lấy vai nàng: “Không cần sợ, nhất định chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, trẫm gọi người đến giúp nàng tìm.”
“Không được!” Mộ Hoan hoảng hốt túm chặt cánh tay chó nhỏ: “Phượng ấn có bao nhiêu quan trọng, nếu để người khác biết phượng ấn vô cớ làm mất sẽ hoài nghi thần thiếp.”
“Có hoài nghi cũng phải hoài nghi cung nô!”
“Nhưng thần thiếp là chủ nhân của Phượng Hòa Cung.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi, chậm rãi quay sang A Phúc nói: “Phong bế đại môn, đem tất cả nữ nô khảo tra toàn bộ, nếu ai dám to gan đánh cắp phượng ấn, lập tức đánh chết không tha.”
“Vâng.”
A Phúc quét mắt nhìn thủ vệ, hắn hiểu ý bước lên đóng chặt cửa lại, nội bất xuất ngoại bất nhập. Đồng thời cho gọi tất cả cung nô hầu hạ bước ra kiểm tra một lượt, chỉ cần phát hiện dám đánh cắp phượng ấn thì coi như quỷ môn quan mở sẵn cửa.
Ngồi xuống tọa ỷ quan sát, Mộ Hoan không biết phượng ấn có dáng vẻ gì, nhưng nếu kẻ lấy trộm còn ở đây nhất định sẽ để lộ sơ hở. Dựa theo kích thước hộp gỗ, có thể đại khái hình dung phượng ấn cao trên một tấc, rộng cũng tầm đó, muốn cất giữ cũng không dễ dàng gì.
“A Phúc, trên phượng ấn có thứ gì đặc biệt không?”
A Phúc nghiêm túc đứng suy nghĩ, sau đó nói: “Có một sợi xích vàng treo trên phượng ấn hơi lỏng lẻo, dự định đưa đến Ti Thiết Phòng chỉnh sửa nhưng vì đợi hỏi ý nương nương nên vẫn chưa kịp đưa đi.”
“Nếu xích vàng kia lỏng lẻo nhất định sẽ rơi ra, các ngươi đi kiểm tra chỗ các nàng làm việc đi.”
Dẫn theo hai ma ma lục soát những nơi cung nô dọn dẹp, đại khái chỉ có ở trong ngọa phòng và đại sảnh, công việc quanh quẩn chỉ có lau chùi đồ sứ và quét dọn trải thảm.
Lát sau A Phúc quay trở về, đem sợi xích vàng hai tay dâng lên: “Hoàng thượng, nương nương, tìm thấy ở phía sau kệ đựng gốm.”
Nữ nô hàng dưới nghe thấy không khỏi hoảng sợ: “Hoàng thượng, nương nương, không phải nô tỳ!!!”
“Lôi ra đây.”
Hai ma ma hùng hổ bước đến lôi nữ nô đang quỳ rạp khấu đấu dưới đất kéo lê ra trước mặt hoàng thượng và quý phi.
“Ngươi là người lau chùi gốm hôm nay?”
“Vâng, là nô tỳ.” Nữ nô gương mặt đầy nước khóc hô: “Nhưng nô tỳ không có trộm phượng ấn, nô tỳ có chết cũng không dám làm!!”
“Thế tại sao xích vàng lại ở phía sau bình gốm ngươi lau chùi?” Mộ Hoan cầm sợi xích đưa đến trước mặt nữ nô: “Ngươi thật sự không biết nó?”
“Nô tỳ thật sự không biết gì cả! Cơ mà địa phương đó không chỉ có một mình nô tỳ, có rất nhiều người đi qua lại, khẳng định có người muốn giá họa cho nô tỳ!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nheo nheo mắt: “Ngươi coi trẫm và quý phi là oa oa sao?”
“Nô tỳ không dám!! Nô tỳ thật sự không có làm!!!”
Lúc này đột nhiên Đồ Ngân lại lên tiếng: “Chi bằng cứ đến phòng ả