Bị quát một cái tam hồn thất phách đều bay đi mất, Tường Liên luống ca luống cuống chạy đi lấy thêm chăn bông. Alpha và beta khác biệt rất rõ, chỉ mỗi tin tức tố đã đủ ép chết người, Tường Liên ngoài khuất phục ra cũng chẳng thể làm gì khác nữa.
Lại nói A Ba Đáp Thấu Á Viên phát hiện cả người Mộ Hoan đều nóng như cái bánh bao hấp lại luôn miệng than lạnh.
“Đừng sợ, ta ở đây.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giữ chặt Mộ Hoan không cho nàng giãy dụa, nhưng lại không dám dùng quá nhiều sức lực. Tường Liên rất nhanh đã mang chăn bông ra, bung từng cái đắp lên người Mộ Hoan, loay hoay một lúc đã chẳng nhớ rõ mình đắp bao nhiêu cái.
Lúc này Mộ Hoan lại giãy mạnh muốn hất ba bốn tầng chăn bông dày cộm ra khỏi người mình, nức nở kêu khóc thảm thiết: “Nóng… thả ra…”
Hai người vội vàng kéo chăn bông ra cho Mộ Hoan dễ thở, nhưng chưa được bao lâu Mộ Hoan lại kêu lạnh, thậm chí cả người đều run lẩy bẩy không ngừng.
“Tiểu thư ngài làm sao thế?”
“Ngươi sắc thứ này cho nàng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng răng gỡ túi vải giắt bên thắt lưng, từ bên trong túi vải lăn ra một viên dược hoàn to cỡ nắm tay trẻ con.
Nhận rõ lai lịch của dược hoàn, gương mặt Tường Liên lập tức biến trắng: “Cái này, là Phù Tiên Tán?”
Tương truyền Phù Tiên Tán được điều chế từ tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn quanh năm tuyết rơi dày đặc, phải mất hơn trăm đóa mới làm ra được một viên, giá trị liên thành quý hiếm không gì bằng. Người tạo ra Phù Tiên Tán là Phù Tiên lão nhân, hắn cả đời cũng chỉ làm ra duy nhất một viên, không ngờ lại ở trong tay alpha lạ mặt này.
“Mài một nửa cho vào lọ sứ sạch sẽ rồi lấy một ít pha với nửa chén sữa dê đun sôi cho dễ uống.”
“Trong thiện phòng không còn sữa dê…” Tường Liên mím chặt môi, bàn tay siết chặt thành đấm kiềm chế giận dữ: “Chính phi nương nương độc chiếm sữa dê ngày ngày dùng để tắm rửa, phải nửa tháng sau mới đến hạn cấp thêm sữa dê cho vương phủ.”
Không nghĩ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lại ngang ngược quá quắt như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chút, nói: “Vậy hãy pha với nước gạo, nhớ cho thêm chút đường vào.”
“Được, ta đi.”
Cất kỹ Phù Tiên Tán trong tay áo, Tường Liên nhanh chân chạy đến thiện phòng xem thử còn chút nước gạo nào hay không.
Mộ Hoan vẫn sốt cao không ngừng còn liên tục nói mớ, đắp chăn vào sẽ than nóng mở chăn ra lại kêu lạnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng bị nàng quay như chong chóng.
“Sao lại nóng như vậy chứ?” A Ba Đáp Thấu Á Viên đỡ lấy gương mặt nàng, trong mắt giấu không được lo lắng: “Nàng như vậy bảo ta phải làm sao đây?”
“Á Viên…”
“Ta ở đây.”
Mộ Hoan yếu ớt mở mắt, hơi thở nóng hầm hập như vừa bước ra từ lò lửa: “Á Viên… là ngươi…”
“Là ta.” A Ba Đáp Thấu Á Viên mừng rỡ vô cùng, bắt lấy bàn tay của nàng hỏi han: “Nàng nhận ra ta rồi?”
Bất quá đôi mắt mơ màng kia lại tố cáo tất cả, Mộ Hoan hiện tại nửa thật nửa mê, sớm không phân định được cái nào thực cái nào hư.
“A Hoan, đừng làm ta sợ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên run rẩy sờ gò má nàng thì thầm: “Nàng đáp ứng làm kiều hương của ta, còn nhớ không?”
“Kiều hương…” Mộ Hoan chẳng biết nghĩ đến gì lại yếu ớt nở nụ cười: “Gả cho ngươi, ngươi đã nói lấy ta.”
“Hảo, ta tất nhiên lấy nàng.”
“Không làm kiều noãn, không muốn…”
Thu lại móng vuốt sắc nhọn giúp đối phương vén mớ tóc dài ra sau đầu: “Ta không để nàng làm kiều noãn.”
“Ngươi đi, ta làm kiều noãn của người khác.” Mộ Hoan run rẩy vịn lấy chi trước của A Ba Đáp Thấu Á Viên lẩm bẩm: “Không muốn, nhưng ngươi không về… ngươi hức…”
“Ta về rồi, ta ở đây, sẽ không bỏ đi lâu như vậy nữa.”
Trước mặt một mảng màu ướt đẫm nhãn lệ mờ mịt, thực hư sớm đã không còn quan trọng, chí ít trong mộng có thể nhìn thấy người bình an trở về.
“Á Viên… là mộng, đúng không?”
“Không phải.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn kiều hương trước mặt vì chờ đợi nàng mà mệt mỏi nhiều ngày, trong lòng tất sẽ đau xót khôn nguôi: “Là thật, ta ở đây, bên cạnh nàng. A Hoan, mộng cảnh không chân thật như vậy.”
Nước mắt rơi cũng hồn nhiên không biết, Mộ Hoan run run áp tay lên mặt nàng, giọng nói nghẹn lại đứt quãng: “Mộng cũng tốt, chí ít thấy ngươi bình bình an an trở về…”
“A Hoan.”
Tóc dài ba ngàn như thác đổ xuống chẩm hoa tú thường, nhân duyên ba vạn chỉ nguyện múc một gáo. Trải qua muôn dặm hành trình quay đầu lại yên hoa vụt tắt chỉ còn bóng người dưới đèn lồng chấp tay niệm một câu nhất thế bình an.
Đôi mắt Mộ Hoan rất đẹp, rất sáng, mỗi lần chớp mắt đều khiến hàng mi dài rung động lộ ra một nét xuân tình phơi phới.
Cùng ngươi kết duyên, sợ chi dèm pha chỉ trích?
A Ba Đáp Thấu Á Viên chờ đợi, nàng đợi Mộ Hoan trưởng thành cũng đợi bản thân đủ cường đại, một lòng một dạ che chở kiều hương. Một lần gặp gỡ đã định tam sinh duyên ước, không cầu phồn hoa một kiếp chỉ cầu một mảnh chân tình vạn thế.
Nhật nhật dạ dạ,
Bình bình an an,
Nhĩ ngã nhất đối.
“A Hoan, nàng nói tên nàng là Hoan trong Hoan Hỉ, vậy ta càng muốn nàng phải vui vẻ mỉm cười, là vì ta mà mỉm cười.”
Người trong mộng nay đã ở trong lòng, an tĩnh chìm trong giấc ngủ giữa trời mùa xuân đổ mưa tầm tã ngoài hiên nhà. Sa la nở trắng góc sân hiu quanh, ai thay người đặt một tán ô chờ khúc khải hoàn, mong một ngày trùng phùng?
Nhiều năm sau, A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại không phải dáng vẻ của Mộ Hoan, trên mái tóc dài từ khi nào vướng lại một đóa hoa quỳnh.
“Chờ nàng, lâu như vậy rồi, còn muốn ta chờ đến bao giờ?”
Sa la niên khai niên tạ, bỏ mặc phồn hoa, nguyện ý chờ đợi.
Tường Liên đem cửa đẩy ra, thấy hai người trong phòng lặng lẽ ôm nhau, lồng ngực đau