Trời vừa sáng gà còn chưa gáy thì người của Ngạc vương phủ đã kéo đến Đồng vương phủ đòi công đạo, thậm chí đích thân Ngạc vương cũng tìm đến tận cửa. Chuyện nháo lớn Đồng vương phải ra mặt tìm hiểu sự việc, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, đang yên đang lành Ngạc sao lại kéo đến làm phiền?
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi trên trường kỷ chờ đợi, nheo nheo mắt nửa như buồn ngủ nửa như đang trầm tư suy nghĩ.
Đồng hồ nước tí tách nhỏ giọt, thời gian từng giây nhẹ nhàng trôi qua.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tiêu sái bước vào đại điện, vung vạt áo choàng phấp phới bay ngồi xuống tọa ỷ của mình.
“Mới sáng sớm đã đến Đồng vương phủ, nếu rảnh rỗi có thể đi săn đừng làm phiền ta.”
“Ta cũng không muốn làm phiền tứ tỷ, bất quá tứ tỷ ngươi lại gây phiền toái cho ta.”
“Ta gây phiền toái cho ngươi?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trào phúng một tiếng: “Có phải lo thiên hạ chưa đủ loạn không? Muốn hóng náo nhiệt à?”
“Phải nói tứ tỷ ngươi quản thê thiếp không nghiêm, trước là Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lạm dụng quyền hành chiếm đoạt huyết yến. Sau lại đến trắc phi của ngươi Thác Khống Hề Dụ lấy đi lễ vật ta ban cho Mộ Hoan, tứ tỷ, ngươi giải thích chuyện này thế nào đây?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chấn kinh, quét mắt nhìn sang Mộ Tước đứng bên cạnh: “Có chuyện này không?”
“Đêm qua thần thiếp bồi cạnh Hoan nhi, hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì.”
“Các ngươi không biết thì để A Phúc nói cho các ngươi biết.”
Nhận được mệnh lệnh từ chủ tử, A Phúc lập tức bước lên chấp tay cúi đầu: “Đêm qua nô tài nhận lệnh của Ngạc vương mang lễ vật từ Thượng Cung Cục dâng tặng cho Mộ nhị tiểu thư. Bất quá trên đường đi lại gặp trắc phi nương nương, lúc đó nương nương có đòi xem lễ vật bên trong là gì nên nô tài cũng không dám không tuân mà cho nương nương xem. Xem hết tất cả lễ vật nương nương cảm thấy rất thích nên đã lấy đi toàn bộ, nô tài có nói rõ là lễ vật tặng cho Mộ nhị tiểu thư nhưng nương nương…”
Nói đến đây A Phúc tự ý thức dừng lại.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nhíu chặt đôi chân mày: “Nếu thật sự có chuyện này bản vương sẽ dẫn Thác Khống Hề Dụ cùng đến vương phủ tạ lỗi, còn không làm phiền Ngạc vương cùng ta đi một chuyến gặp hoàng thượng.”
“Quân tử nhất ngôn.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy xuống trường kỷ, đôi mắt sắc bén quét qua nét mặt cứng đờ của nàng: “Không phải ta không tin tưởng tứ tỷ, chỉ là sợ ả trắc phi kia tinh ranh hơn người mà âm thầm giấu đi lễ vật. Vậy đi, ta cùng tứ tỷ đến phòng ả lục soát, nếu thật sự không có ta sẵn sàng khấu đầu tạ tội với ả, tứ tỷ thấy thế nào?”
Mộ Tước dùng ánh mắt nhìn qua điện hạ, rồi chủ động bước lên nói: “Ta thân là chính phi không quản nổi phi tử trong phủ là lỗi của ta, nếu có việc sơ suất thỉnh xin điện hạ giơ cao đánh khẽ.”
“Chính phi nương nương quá lời, mời dẫn đường.”
Rõ ràng không có ý thoái nhượng, Mộ Tước đành phải đi trước dẫn đường cho các nàng đến viện tử của Thác Khống Hề Dụ.
Lúc này Thác Khống Hề Dụ vẫn chưa biết chuyện, ung dung ngồi trên bàn trang điểm sửa sang búi tóc, gương đồng phản chiếu chiếc kim thoa thạch lựu khảm hồng bảo đẹp đẽ tinh xảo. Lang nhĩ khẽ động hai cái biểu lộ hưng phấn của chủ nhân, càng nhìn càng thấy chiếc thoa này thuận mắt, quả nhiên đồ vật từ Thượng Cung Cục không chê vào đâu được.
“Nương nương ngài xem.” Nữ nô đem gương đồng mới đặt lên bàn, ra sức siểm nịnh lấy lòng chủ tử: “Nô tỳ đã cho người đặt gương mới vào trong giá, nương nương ngài xem có hợp ý hay không?”
“Đẹp, rất đẹp.”
Ngón tay sắc nhọn lướt qua đôi cá chép trên giá gương, Thác Khống Hề Dụ cầm lòng không được ca ngợi: “Đường nét màu sắc đều hài hòa tinh tế, rất vừa ý bản cung.”
“Hộp trang sức đã dùng để đựng tất cả kim thoa của nương nương, không biết nương nương còn gì phân phó?”
“Thoa của bản phi để ở đó cũng được.” Thác Khống Hề Dụ chỉnh trang lại búi tóc, tiện tay cầm lấy khăn thêu ở trên bàn: “Hôm nay thời tiết tốt, ngươi cùng bản phi đi dạo hoa viên.”
“Tuân lệnh.”
Nữ nô nắm lấy bàn tay của chủ tử dìu đỡ nàng ra ngoài hoa viên, bất quá vừa đến cửa lại có tiếng thông truyền phát ra.
“Đồng vương điện hạ, Ngạc vương điện hạ, chính phi nương nương đáo!!”
Thác Khống Hề Dụ liếc nhìn nữ nô, căng thẳng hỏi: “Tại sao Ngạc vương lại đến?”
“Ách, nô tỳ cũng không rõ.”
“Chết tiệt!”
Đem khăn thêu và kim thoa trên búi tóc nhét thẳng vào tay áo.
“Giấu tất cả lễ vật kia đi.”
Nữ nô vâng dạ nghe lệnh chạy ngược vào trong đem tất cả lễ vật cất giấu kỹ lưỡng. Thác Khống Hề Dụ hít một hơi thật sâu uyển chuyển bước ra đón tiếp.
“Thần thiếp tham kiến điện hạ, Ngạc vương điện hạ, chính phi tỷ tỷ.”
Mộ Tước thân là chính phi chuyện hậu viện nàng tất nhiên phải quản, có sơ suất gì cũng là nàng đích thân chịu trách nhiệm xử lý. Hôm nay chuyện kinh động đến Ngạc vương phủ, nếu xử lý không ổn thỏa sợ rằng Ngạc khó lòng chấp thuận, tệ hơn là đến tai của hoàng thượng.
“Thác Khống Hề Dụ, người của Ngạc vương phủ A Phúc tố ngươi tội lạm quyền chiếm đoạt lễ vật từ Thượng Cung Cục ban tặng cho lệnh ái. Ngươi có nhận tội hay không?”
Thác Khống Hề Dụ liếc nhìn A Phúc đang thẳng lưng đối diện với nàng, trong lòng tự biết bản thân đã rơi vào bẫy, tay siết chặt phát ra tiếng khanh khách nho nhỏ.
“Thần thiếp biết rõ chính phi tỷ tỷ trước đây gây ra chuyện đại nghịch chiếm đoạt huyết yến bị phạt giam giữ trong Lâm Hà Biệt Viện, làm sao thần thiếp dám đi trên vết xe đổ kia nữa? Mong điện hạ minh giám, chính phi tỷ tỷ minh giám.”
Mộ Tước quan sát sắc mặt Thác Khống Hề Dụ, có vẻ như nàng không nói dối: “Thật sự?”
“Thần thiếp không dối gạt nửa lời.”
“Chính phi tẩu tẩu cũng thật quá nhân từ độ lượng rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đi vòng ra phía trước Thác Khống Hề Dụ, đôi mắt xanh biếc lộ ra tia cợt nhã: “Có kẻ trộm nào to tiếng nói mình trộm hay không? Thác Khống Hề Dụ, bản vương cho ngươi thêm một cơ hội, nếu ngươi thanh thanh sở sở nói rõ ràng mọi chuyện bản vương sẽ rộng lượng tha ngươi một ngựa. Còn nếu không, chuyện này tấu lên thánh thượng mặt mũi Thác Khống cũng không còn.”
Hoa dung lập tức tái nhợt, Thác Khống Hề Dụ chấp tay bên hông cúi người nói: “Thần thiếp lời lời đều là thật lòng, mong Ngạc vương điện hạ minh giám.”
“Thật hay không đều phải soát phòng mới biết được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn sang A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn đang trầm mặc đứng ở cửa: “Tứ tỷ, tỷ thấy thế nào?”
“Để chứng minh trong sạch chỉ còn cách soát phòng.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chau mày, chậm rì rì nói: “Bản vương cho phép.”
“Điện hạ!!” Thác Khống Hề Dụ hoảng hoảng trương trương quỳ sụp xuống: “Thần thiếp thân là trắc phi Đồng vương phủ, chuyện bị soát phòng nghi ngờ chiếm đoạt lễ vật Ngạc vương phủ đồn ra còn mặt mũi nào để sống tiếp?”
“Thà minh minh bạch bạch còn hơn cả đời sống trong dèm pha nghi ngờ.” Mộ Tước đánh gãy lời nàng, cao giọng nói: “Trắc phi muội muội hiểu tình đạt lý nhất định sẽ biết phải làm gì.”
Thác Khống Hề Dụ suy sụp ngã ngồi xuống đất, một câu cũng không nói được.
A Ba Đáp Thấu Á Viên hài lòng mỉm cười: “Soát! Một con kiến cũng không được bỏ sót!”
A Phúc cùng gia đinh trong Đồng vương phủ lập tức ùa vào kiểm tra mọi ngóc ngách trong viện tử trắc phi. Tất cả mọi thứ đều bị lật tung cả lên, chăn màn rèm nhung tháo xuống vứt đầy trên đất, ngay cả một con kiến cũng thoát không nổi.
Từ trong rương quần áo tìm được giá gương và hộp trang sức, A Phúc nhanh chân chạy đến dâng cho chủ tử xem qua.
“Điện hạ, tìm thấy được ở trong rương quần áo.”
“Thần thiếp không có!!” Thác Khống Hề Dụ ôm chặt cánh tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mà gào khóc: “Điện hạ thần thiếp bị oan, xin ngài làm chủ cho thần thiếp!”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dùng sức hất mạnh Thác Khống Hề Dụ xuống đất, giận dữ vung tay tát ả một cái: “Tiện nhân! Còn dám mặt dày cầu xin làm chủ? Đồ cũng ở trong phòng của ngươi, còn muốn biện giải cái gì!?”
“Tứ tỷ sao lại mạnh tay với trắc phi tẩu tẩu như vậy?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bước qua đỡ lấy Thác Khống Hề Dụ, liếc mắt nhìn qua