“A Hoan, tin tưởng ta, ta tuyệt đối không để nàng rơi vào tay người khác. Chờ ta một thời gian nữa, A Hoan…”
Mộ Hoan bị từng lời của nàng làm cho mềm lòng, hai mắt đầy lệ rưng rưng oán trách: “Nếu mười lăm tháng sau thì thế nào? Ta cũng không có khả năng gả cho ngươi nữa, nếu xảy ra bất trắc gì toàn bộ Đồng vương phủ sẽ cùng ta bồi táng.”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó xảy ra.” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng xoa dịu Mộ Hoan: “Ta tự có biện pháp, nàng cứ ngoan ngoãn chờ đến mười lăm tháng sau sẽ ổn thỏa.”
Lời muốn nói cứ nghẹn lại ở cổ họng, Mộ Hoan thả người ngồi xuống bàn trang điểm, tay siết chặt giá gương đến trắng bệch.
“A Hoan.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vòng qua bên cạnh nàng, tì đầu vào hõm cổ thơm mát ra sức hít lấy hít để hương vị thiếu nữ trên cơ thể kiều hương: “Nàng hôm nay rất xinh đẹp.”
“Xinh đẹp thì có ích gì?” Mộ Hoan giận dỗi đẩy chó nhỏ qua một bên: “Cũng không ai muốn ngắm, trên danh nghĩa ta hiện đã là cơ thiếp của Ngạc vương phủ.”
“Vẫn còn tức giận sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa đùa nửa thật đi xung quanh nàng: “Ta còn tính dẫn nàng ra ngoài tham gia triều nhật chi lễ, xem ra nàng lại không có hứng thú muốn đi.”
“Ngươi…”
“Thế nào?” Mộ Hoan tức giận giậm chân hai cái xuống đất: “Còn không mau dẫn ta đi?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên phì cười: “Hảo, nàng thay đổi y phục khác cho dễ di chuyển, ta ở ngoài cửa sổ đợi nàng.”
“Không được bỏ đi trước.”
“Ta không bỏ lại nàng đâu.”
Nghe được câu này Mộ Hoan mới chịu để A Ba Đáp Thấu Á Viên rời đi, còn nàng thì vòng ra sau bình phong hoán đổi bộ y phục dễ di chuyển một chút. Phụ sức trâm cài đều để hết ở nhà, chỉ đeo mỗi chiếc hoa tai mà chó nhỏ tặng nàng, tiện tay chụp lấy khăn trùm đầu theo lối cửa sổ trèo ra.
Bất quá lại lo sợ tỷ tỷ quay lại, Mộ Hoan vội chạy ra ngoài lôi kéo Tường Liên vào phòng rồi gài chốt bên trong.
“Liên tỷ, ngươi ở đây đóng giả ta, ta đi ra ngoài một lúc.”
“Nhưng mà…”
“Ở yên đây.”
Mộ Hoan ấn nàng lên giường, đem chăn phủ kín người nàng: “Nhớ, không cần thiết thì đừng lên tiếng kẻo bị phát hiện.”
Không đợi Tường Liên đồng ý, Mộ Hoan đã xoay người chạy ra ngoài cửa sổ. Hai tay bám vào bệ cửa sổ quan sát một chút, nhìn thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên đúng thật đang chờ ở cách đó không xa mới xoay người nhảy ra ngoài.
Bất quá đến cửa lại bị mắc kẹt, Mộ Hoan thô lỗ giật mạnh một cái kết quả trượt chân té ngã xuống đất. Còn tưởng lần này mông được dịp hôn mặt đất lót đá, nào ngờ đau đớn bản thân mường tượng lại không xuất hiện, he hé mắt xem thử là ai đang giúp đỡ nàng.
“A Hoan, lại không cẩn thận.”
Mộ Hoan xấu hổ thè lưỡi, đứng dậy phủi bớt bụi bẩn trên người: “Chúng ta làm sao ra khỏi vương phủ?”
“Trèo tường ra.”
“Sao?”
Còn chưa kịp hiểu ý tứ của câu nói kia Mộ Hoan cả người bị mất đà ngã lên lưng của chó nhỏ. Đối phương di chuyển rất nhanh, cõng nàng trên lưng thoắt cái từ sân sau phóng ra ngoài tường mà không cần lấy đà chạy.
“A!”
Mộ Hoan ôm ngực kêu thảm một tiếng, từ trên lưng đối phương leo xuống ai oán than vãn: “Ngươi dọa ta giật cả mình, còn tưởng sắp rơi xuống đất rồi.”
“Là do nàng ôm không chặt, nếu có ngã cũng là lỗi của nàng.”
“Ta…” Mộ Hoan nổi giận vặn tai A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái rõ đau: “Ngươi còn dám nói lỗi của ta sao?”
“A, hảo, là lỗi của ta, được rồi chứ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bất đắc dĩ xoa tai hai cái, cẩn thận nhắc nhở: “Nàng đem khăn đội vào, ta đưa nàng đến ngoại trạch trước rồi sẽ đi du ngoạn sau. Dù gì đến tối mới náo nhiệt, lúc đó còn có hoa đăng để nàng ngắm nhìn thỏa thích.”
“Ngoại trạch cách nơi này bao xa?” Mộ Hoan một bên loay hoay đem khăn trùm đầu đội lên một bên hỏi: “Có cần phải đi xe ngựa không?”
“Không xa, nhưng chúng ta đi xe ngựa sẽ ít bị chú ý hơn.”
Mộ Hoan gật gù đề xuất ý kiến: “Thế đến hắc thị mua xe ngựa đi, ta cũng muốn mua một ít nô ɭệ.”
“Nàng mua nô ɭệ làm gì? Trong phủ thiếu hạ nhân sao?”
“Thật ra ta cũng rất hay mua nô ɭệ, cốt là mua cho bọn họ tự do mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy tiểu nữ anh tâm tư đơn thuần bị bán vào kỹ lầu ta liền không đành lòng, mỗi lần tốn không ít bạc nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.”
“Tâm tính nàng lương thiện như vậy, quả là lần đầu ta được gặp.”
“Ý tứ gì đây?” Mộ Hoan đỡ búi tóc ban sáng được ma ma tỉ mỉ làm cho, kiêu ngạo hất hất cằm: “Bản tiểu thư luôn lương thiện hiền huệ mà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười, cũng không cho ý kiến gì, một đường dẫn nàng rời khỏi con phố nhỏ bên hông Đồng vương phủ. Hai người song song đi trên đường lớn, đôi lúc sẽ trao đổi vài câu, bầu không khí có vẻ rất tốt. Nhìn đông nhìn tây cũng chỉ có Mộ Hoan là omega loài người dám nghênh ngang đi trên đường lớn, nếu là người khác hẳn đang đứng ở vệ đường chờ được mua về sinh con đẻ cái.
Hắc thị cách Đồng vương phủ không xa, hai người đến trại ngựa tìm mua một chiếc mã xa. Lão bản từng gặp qua A Ba Đáp Thấu Á Viên, thấy hai người muốn mua mã xa liền dâng lên cỗ mã xa mới nhất tốt nhất trong trại ngựa.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dìu Mộ Hoan lên xe ngựa ngồi trước rồi mới quay sang lão bản: “Tính hết cho Ngạc.”
“Vâng, đại nhân đi thong thả.”
Hài lòng gật đầu, A Ba Đáp Thấu Á Viên thuê thêm mã phu rồi cùng Mộ Hoan ngồi chung xe ngựa, một đường hướng về Ngạc vương phủ. Mộ Hoan vẫn chưa ý thức được mình sẽ đi đâu, ngoan ngoãn dựa vào lòng của A Ba Đáp Thấy Á Viên làm nũng.
“Tỷ tỷ ban đầu đáp ứng để ta gả cho ngươi, vậy mà một đạo thánh chỉ phủi sạch sẽ công sức cầu xin của ta.”
“Nàng đã nói chuyện này với vương phi?”
“Ân, đã nói qua.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên nhìn nàng, tiện tay vò vò lang nhĩ trắng trẻo: “Ta cầu xin cả ngày trời tỷ tỷ mới chịu đáp ứng, kết quả…”
“Không cần lo lắng, yên tâm chờ ta là được.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên sườn mặt nàng, dịu giọng hỏi tiếp: “Thế Đồng vương đã biết hay chưa?”
“Bận rộn mấy hôm nay, tỷ tỷ ngay cả ăn cũng không có thời gian làm sao nói chuyện được với tỷ phu.”
“Cũng chưa vội, qua mười lăm tháng sau tỷ phu nàng cũng sẽ biết thôi.”
Mộ Hoan khúc khích cười, cọ cọ vào mặt nàng mấy cái: “Ngươi nói phải giữ lời, không thì…”
Đuôi đột nhiên bị siết một cái đau điếng, A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng trừng nhìn Mộ Hoan, không nghĩ tiểu cô nương chưa xuất giá như nàng dám làm loại chuyện này.
“Làm sao?” Mộ Hoan không biết xấu hổ giở giọng trêu ghẹo chó nhỏ: “Đang e lệ sao?”
“Nàng đúng thật là…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nửa trách nửa sủng: “Tùy hứng thành thói, ngang ngược thành tính.”
“Ta mới không có như thế.”
“Đáng tiếc ta lại không đành lòng trách phạt nàng, bằng không số lần nàng tùy hứng đã ăn không ít khổ rồi.”
Mộ Hoan nhéo nhéo lang nhĩ, bĩu môi: “Ngươi cũng bỏ rơi ta mấy hôm nay khác gì đang trách phạt chứ?”
“Ta rời đi như vậy cũng rất nhớ nhung nàng, còn nàng, có nhớ ta hay không?”
“Ta mới không thèm.” Mộ Hoan giơ hộ giáp bén nhỏ đến chóp mũi chó nhỏ đe dọa: “Một chút cũng không nhớ!!”
“Nàng hai bàn tay đều là hộ giáp thảo nào nhéo đau như vậy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên xoa lang nhĩ sưng tấy của mình, có chút bất mãn nhìn hộ giáp như kiếm giáo: “A Hoan, nàng không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Đau lắm sao?”
Mộ Hoan vội tháo toàn bộ hộ giáp xuống, cẩn thận kiểm tra lang nhĩ mềm mại, quả nhiên đã bị hộ giáp làm trầy một đường: “Ta không cố ý, lúc đi vội quá nên đã quên tháo ra.”
“Không sao, đau là chút là hết ngay thôi.”
Mặc dù vậy Mộ Hoan vẫn cảm thấy không yên tâm, nhất định kiểm tra thật kỹ xem còn bị thương ở đâu không, còn ra sức lấy lòng thổi thổi mấy cái như hống trẻ con.
“Ta thật sự không muốn đả thương ngươi đâu, Á Viên, không nên giận ta.”
“Làm sao giận được nàng đây?” A Ba Đáp Thấu Á Viên dịu dàng dỗ dành kiều hương an tâm: “Ta là alpha, một chút đau đớn này thì đáng là gì đâu chứ. Ngoan, ngồi ngây ngắn lại, đường đi phía trước hơi xốc nảy cẩn thận té ngã.”
“Muốn ở trong lòng của ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ cười mà không cho ý kiến gì, nhất nhất nghe theo kiều hương nằm dài trên nệm vải để kiều hương có thể dựa vào. Mộ Hoan phi thường cao hứng, loay hoay tìm một chỗ thoải mái trong lòng nàng, đè nén mấy tiếng cười khúc khích.
“Mấy hôm nay trời đã ấm hơn nhưng nàng cũng không được lơ là chăm sóc bản thân đâu.”
“Ta biết mà.” Mộ Hoan ngọt ngào hôn lên môi nàng một cái rõ kêu: “Hảo hảo dưỡng thân thể mười lăm tháng sau gả cho ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ý cười càng thêm đậm, đáp lại cái hôn ngọt ngào kia của kiều hương, trong lòng ngỡ như vừa được rót mật.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên đường lớn, mất nửa canh giờ mới đến được Ngạc vương phủ. Hiện tại Ngạc vương phủ công trình hoàn thành được tám phần, chỉ còn hậu viện và các phòng nhỏ vẫn đang xây dựng bố trí, còn các gian các đường đều đã hoàn tất đâu vào đấy.
Bước xuống xe ngựa lập tức bị cảnh tượng trong vương phủ làm cho mắt chữ O mồm chữ A, Mộ Hoan không dám tin chó nhỏ có thể tự mình mua được ngoại trạch rộng lớn như vậy.
“Á Viên, đây thật sự là ngoại trạch của ngươi sao?”
“Ân, nàng thấy thế nào?”
“Đẹp và rộng quá…”