Mộ Hoan bị thái hậu giữ lại dùng thiện xong mới chịu cho nàng hồi thất, bất quá nàng chưa vội trở về Trữ Tú Cung nên quyết định đến Ngạc vương cung một chuyến. Vừa may A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chưa quay về vương phủ kiểm tra tiến độ nên Mộ Hoan không đi uổng một chuyến này.
“Á Viên!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vội đỡ lấy Mộ Hoan đang bổ nhào vào lòng, cả người bị đẩy lùi về sau một chút nhưng vẫn vững vàng ôm chặt lấy tiểu kiều hương nghịch ngợm.
“Nàng thật là, chạy nhanh như vậy không sợ ngã sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tì mạnh cằm vào hõm cổ của kiều hương, bất mãn vỗ vỗ mông nhỏ hai cái: “Để người khác bắt gặp nàng không có phép tắc sẽ bị phạt hèo.”
“Có điện hạ ở đây chẳng ai dám phạt hèo thần thiếp đâu!” Tiểu kiều hương đắc ý cười lộ ra răng nanh nhỏ, hai tay ra sức câu chặt cổ A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy lòng: “Nếu thần thiếp bị phạt hèo thì điện hạ có bước ra bảo vệ thần thiếp hay không?”
“Nàng a.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vỗ mạnh vào trán nàng một cái, sủng nịch cười nói: “Nàng chưa bị phạt hèo thì bản vương còn lo nàng ức hiếp người khác.”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, giãy dụa hai cái thoát ly vòng tay ôm ấp của chó nhỏ, giận dỗi nhích sang góc khác của thư án. A Ba Đáp Thấu Á Viên bị bộ dáng này của nàng chọc cho khanh khách cười vang, dùng sức kéo kiều hương quay trở vào lòng, tham lam hôn lên gò má phấn nộn mấy cái cầu hòa.
“Hảo, hảo, bản vương không đúng. Ái phi là hiền huệ nhân từ nhất, ai cũng bì không kịp nàng.”
Lúc này Mộ Hoan mới miễn cưỡng hừ một tiếng, quay lại tựa đầu vào lồng ngực của chó nhỏ thỏ thẻ: “Điện hạ sáng nay lên triều sớm như vậy là có chuyện gì sao?”
“Cũng có thể nói như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái rồi để Mộ Hoan dựa vào người nàng. Nhưng tiểu kiều hương này lại không mấy an phận, dựa được một cái liền tìm cách chui thẳng vào lòng nàng, tứ chi vòng qua giữ chặt không chừa lấy nửa khe hở.
“Người ta tịch mịch a~”
“Tiểu tinh quái.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hôn lên trán nàng một cái, khe khẽ cười đáp: “Nếu nàng đã ưa náo nhiệt như thế thì tối này cùng bản vương dự yến, khẳng định không để nàng phải chịu tịch mịch.”
“Thưởng yến?”
“Ân, là yến tiệc tiễn trưởng công chúa hòa thân.”
“Thế là phải gặp lại thù nhân rồi?” Mộ Hoan buồn bực khoanh hai tay trước ngực, thở phì phì mấy tiếng: “Ban nãy đến Trường Thọ Cung vừa chạm mặt, tối nay lại phải đi gặp, là muốn bức chết thần thiếp hay sao?”
“Nàng đến Trường Thọ Cung làm gì?”
“Ngươi ta hiếu thuận với hoàng tổ mẫu không được sao? Cơ mà thần thiếp đã lấy đi bức tượng thần bạch ngọc đi khai nhãn tặng cho hoàng tổ mẫu rồi, điện hạ không oán trách thần thiếp chứ?”
“Đồ cũng mang đi rồi bản vương còn có thể nói gì a?” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu Mộ Hoan: “Cũng lâu rồi bản vương chưa gửi lễ vật thăm hỏi hoàng tổ mẫu, lần này nàng chủ động đến Trường Thọ Cung thỉnh an thì bản vương tự nhiên tránh được ít dị nghị phán xét.”
“Thần thiếp cũng nói là lễ vật của điện hạ, chắc không ai dám bàn tán sau lưng ngài nữa đâu.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên mạc danh kỳ diệu, nửa thật nửa đùa nói: “Từ khi nào mà ái phi lại hiền huệ như vậy a?”
“Thần thiếp lúc nào mà chẳng hiền huệ?” Mộ Hoan nghịch ngợm nắm lấy lang nhĩ trắng trắng mềm mềm ra sức vò: “Làm gì thần thiếp đều nghĩ đến điện hạ đầu tiên, có phải điện hạ nên khen thưởng thần thiếp hay không?”
“Từ từ, bản vương sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu.”
Nói xong còn ý vị thâm trường nhìn Mộ Hoan một cái, hại nàng nghĩ ngợi lung tung mà đỏ bừng hết mặt mũi.
“Đúng rồi, trưởng công chúa có làm gì nàng không?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tỉ mỉ kiểm tra Mộ Hoan từ trên xuống dưới, nhận thấy không có thương tích gì mới tiếp tục nói: “Lần sau có chạm mặt thì đừng trực diện công kích, bản vương biết nàng là người thẳng thắng bộc trực nhưng có nhiều chuyện nhịn được thì cứ nhịn, nhớ không?”
“Ở đó có hoàng tổ mẫu, trưởng công chúa tất nhiên không dám hành hung thần thiếp nhưng lại bóng gió châm chọc thần thiếp. Nếu thần thiếp không nhanh miệng vạch trần sợ rằng hoàng tổ mẫu đã bị ả ta lừa gạt mất rồi, nghĩ đến vẫn còn cảm thấy tức giận a!”
“Là chuyện đêm qua sao?”
Mộ Hoan gật đầu liền hai cái, bám lấy ngực áo của A Ba Đáp Thấu Á Viên, ủy khuất kéo dài giọng: “Đằng thị tìm mọi cách để được gả vào Ngạc vương phủ, giờ lại có trưởng công chúa chống lưng, có khi nào ngài sẽ nạp ả vào hay không?”
“Hoan nhi, có chuyện này bản vương cần phải nói rõ với nàng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng ngập ngừng, nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói: “Bản vương là hoàng thân, không thể chỉ nạp một tú nữ vào vương phủ. Có thể sẽ ủy khuất nàng nhưng bản vương không còn cách nào khác, chỉ là nạp vào vương phủ rồi đưa các nàng đến một nơi thật xa, phu thê chúng ta vĩnh viễn đồng tâm bồi bên cạnh nhau.”
“Ta… Á Viên, không thể chỉ lấy một người sao?”
Câu hỏi này của Mộ Hoan như chùy nặng giáng vào lồng ngực A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng đau lòng nhìn chằm chằm kiều hương hai mắt đỏ hoe sắp khóc. Có omega nào cam nguyện cùng omega khác chia sẻ thân phu? Chưa kể các nàng lưỡng tình tương duyệt chỉ mong sớm tối kề cận, nay phải san sẻ nhất định kiều hương sẽ chịu không nổi.
“Chỉ là nạp vào phủ thôi, A Hoan, nàng cứ xem như bản vương mua thêm vài nha đầu tay chân nhanh nhẹn hầu hạ nàng?”
“Nhưng như vậy khác biệt!” Mộ Hoan hai mắt ứa nước, run run giọng đáp: “Thần thiếp yêu ngài tất không muốn trong phủ ngài có một omega khác, nếu như thế thà rằng để thần thiếp chết đi còn hơn.”
“Đừng ăn nói lung tung.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng điểm vào trán nàng khiển trách: “Bản vương hiểu tâm ý của nàng, nhưng bản vương cũng có khó khăn của mình. Nàng yên tâm, sau khi ổn định bản vương sẽ loại bỏ bớt oanh oanh yến yến, tuyệt không cô phụ nàng.”
Mộ Hoan chà mặt vào lông mao thuần bạch của chó nhỏ, khàn khàn hỏi: “Thật sự?”
“Không nửa lời dối trá.”
Khịt khịt mũi hai tiếng, Mộ Hoan miễn cưỡng gật đầu chấp thuận: “Nhưng chỉ là danh nghĩa thôi, nếu ngài dám để ai leo lên giường thì thần thiếp liều chết với ả!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dở khóc dở cười, tính khí này của kiều hương nàng còn không rõ hay sao? Mặc dù ưa ngạo kiều ghen tuông nhưng thật tâm thật ý đối đãi nàng, chưa thành thân đã để lộ tính chiếm hữu cao hơn cả alpha thì cũng hiểu được phần tình cảm trong lòng đối phương.
“Ái phi, mệt rồi chứ?”
“Ân, mệt rồi…” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, hạnh nhãn long lanh như sương: “Thần thiếp muốn điện hạ ôm ôm cùng ngủ trưa.”
“Hảo, bản vương ôm nàng.”
…
Ban đêm, Phượng Vũ Điện náo nhiệt không ngớt, dòng người qua lại đầy mặt xuân phong chúc mừng trưởng công chúa hòa thân đến Hổ tộc. Bất quá người mù cũng nhận ra Lang vương có ý đẩy trưởng công chúa rời khỏi Lang tộc, một mặt gả đi nhi nữ không danh không phận đồng thời tìm một cơ hội cho tam công chúa.
Bình thường công chúa Lang tộc dù thân phận tôn quý thế nào đều phải hòa thân, riêng tam công chúa được phép chọn lang quân như ý của mình. Đây cũng là sủng ái duy nhất dành cho một omega, không cần hỏi rõ cũng biết được tâm ý của Lang vương.
Khi A Ba Đáp Thấu Á Viên và Mộ Hoan đến thì mọi người cũng gần đông đủ, nữ nô vẫn tất bật dọn lên trà bánh khai vị cho các chủ tử có mặt. Bản thân Mộ Hoan chưa được gả vào Ngạc vương phủ nên không được phép ngồi cạnh chó nhỏ, mà phải di chuyển xuống hàng tòng tứ phẩm hậu cung bên dưới an tọa.
Giữa dãy hậu cung và các hoàng thân quan lại đặt một bình phong rất lớn dài gần một lý, bên trên thêu một dãy ngôn ngữ Ngạn Huyền mà Mộ Hoan không cách nào hiểu được. Theo an bài của nữ nô mà ngồi vào một gian nhỏ, hai bên kéo mành che phủ không thấy được người ngồi ở cánh trái cánh phải. Bên trong chỉ có duy nhất một chiếc nệm vải lông thiên nga, một bàn gỗ lê nhỏ và ít cao điểm trà lạt.
Mộ Hoan vén váy ngồi xuống nệm vải ấm áp, cùng lúc nhấc tay lên cho Hỉ Tâm đeo hộ giáp vào.
“Nô tỳ đi vội không kịp mang găng tay vải làm ấm, chủ tử có cần nô tỳ quay trở về lấy không?”
“Trời như vậy lạnh, bắt ngươi chạy đi chạy lại khác nào ta là chủ tử không có lương tâm?” Mộ Hoan đưa bàn tay đã đeo hộ giáp nhẹ nhàng vuốt hoa tai phỉ thúy của mình: “Phía hoàng thân đều không có nữ quyến hầu hạ sao?”
“Đều không có.”
Hỉ Tâm đem thủ lô đã được làm ấm đưa đến cho Mộ Hoan ủ hai tay nhỏ, phía bên cạnh Tường Liên lại đang bận rộn gạt than trong lô. Bản thân chỉ là tòng tứ phẩm Tần vị nên than hồng la không được dùng nhiều, chỉ có vài khối nhỏ trộn chung với than đen thứ phẩm. Bất quá Mộ Hoan cũng không để ý lắm, qua tháng sau nàng đã gả vào Ngạc vương phủ, mấy thứ than hồng la đều sẽ là đồ dùng bình phàm hằng ngày.
Còn đương mải mê suy nghĩ lại nghe thấy bên cánh trái có tiếng người phát ra: “Ban đầu còn tưởng là đại nhân vật nào được ngồi ở gian quý nhất đẹp nhất của Tòng tứ phẩm, hóa ra là Mộ Tần.”
Mộ Hoan hơi nhướn mày, ngả người ra sau nhìn thử phía cánh trái là ai: “Thay vì