Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi vẫn chọn ôm lấy Châu Nhất Di để đối phương đem nàng xốc lên, hai chân tê buốt cũng được kéo duỗi thẳng ra.
Đúng lúc đại môn được đẩy ra, đôi mắt xanh biếc cuồn cuộn lửa giận.
“Các ngươi đang làm gì vậy hả!?”
Bị tiếng quát tháo dọa cho giật mình, Mộ Hoan lóng ngóng quay lại, nhận rõ đúng là A Ba Đáp Thấu Á Viên liền đem ủy khuất phải chịu hôm nay bày ra ngoài.
“Điện hạ ta…”
“Tiện nhân.”
Mộ Hoan trợn trừng mắt, không dám tin vào tai của mình, run rẩy hỏi ngược lại nàng: “Điện hạ, ngài vừa nói… cái gì?”
“Tiện nhân!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên từng bước chân như lời uy hiếp mãnh liệt hướng tới hai người bên trong: “Bản vương nghe tin ngươi bị phạt hèo, lập tức bỏ cả chuyến đi săn chạy về xem ngươi thế nào. Mộ Hoan, rốt cuộc ngươi muốn diễn vở kịch nào? Muốn diễn đến bao giờ nữa hả!?”
“Ngài căn bản cái gì cũng không biết, sao có thể nói ta như thế?”
“Đường đường là cơ thiếp vương phủ lại ôm ấp một nữ nô, đây còn là thể thống gì? Ngươi có liêm sỉ hay không hả?”
Châu Nhất Di tất không thể nhìn một mình Mộ Hoan chịu khổ, lãnh liệt lên tiếng: “Nói thế nào cũng là ngươi đến sau, luôn miệng chất vấn em ấy có còn đáng mặt alpha hay không?”
Thoáng một cái Châu Nhất Di liền bị hất văng vào tường, ôm ngực ho ra một ngụm máu tanh. Thân ảnh bạch sắc trong đêm như đang phát sáng, xung quanh tản mát sát phạt khí tức không ai dám tiếp cận.
Mộ Hoan kinh hãi dùng lực bò đến trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, tức giận quát lớn: “Ngài sao có thể đánh người vô cớ như vậy?”
“Ngươi còn dám bao che ả?”
“Ta bao che hay không bao che chẳng phải do mình ngài tự nhìn nhận lấy sao? Ngài luôn miệng nói vì ta, nhưng ta chưa bao giờ nhìn thấy ngài chân chính làm gì cho ta. Lúc ta chịu ủy khuất bị người khác vu oan ngài ở đâu? A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngài rốt cuộc ở đâu!?”
“Câm miệng!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ gằn từng tiếng trong cổ họng: “Vì một tiện nô ngươi dám chất vấn bản vương? Ngươi cho rằng bản vương không dám làm gì ngươi sao?”
“Người không phân thị phi chính là ngài! Hô!!”
Móng vuốt bén nhọn lạnh lẽo siết chặt yết hầu, Mộ Hoan không thở được, cố sức giãy dụa nhưng bất thành. Gượng chống đỡ mở mắt nhìn người phía trên lạnh lùng đến tàn nhẫn, hai tay bám chặt lấy rơm khô dưới thân.
Châu Nhất Di giãy dụa đứng dậy, xương cốt thi nhau phát ra tiếng răng rắc: “Ngạc! Ngươi không được tổn hại đến Trầm Ngọc!!”
“Gian phu dâm phụ!” A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức siết chặt, đôi mắt xanh biết từ lúc nào chuyển sang đỏ thẫm: “Bản vương thật sự nhìn nhầm ngươi rồi, Mộ Hoan!”
Mộ Hoan ra sức há miệng hấp khí, nghẹt đến mặt mũi đỏ bừng bừng. Nhưng đau đớn này không bằng một phân thống khổ trong lồng ngực, nước mắt ứa ra ướt đẫm hai bên gò má.
Tại sao không tin ta? Tại sao luôn hoài nghi ta?
Nước mắt trượt trên lớp lông mao thuần bạch, cảm giác bây giờ còn thống khổ hơn vạn tiễn xuyên tâm. Vẫn là không đành lòng nhìn người bên dưới trút hơi thở cuối cùng, A Ba Đáp Thấu Á Viên lạnh lùng thu móng vuốt lại.
“Mộ Hoan không có tư cách làm cơ thiếp của bản vương, phế xuống làm nữ nô lao dịch, cả đời này không được bước lên đại sảnh nửa bước.”
“Còn người kia?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chẳng buồn liếc mắt: “Sống chết tùy ý, đừng để bản vương tái nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ này là được.”
“Vâng.”
Mộ Hoan nén nhịn đau đớn từ vết thương ở trên cổ, gượng mở mắt nhìn thật kỹ dáng vẻ này của A Ba Đáp Thấu Á Viên. Nước mắt cứ giàn dụa làm mờ nhân ảnh, đau đến vô pháp hấp khí, các nàng lần nữa chân chính ly khai.
Gian phu dâm phụ, hay cho bốn chữ này…
Lòng tin của ngài dành cho ta ít ỏi như vậy sao, Ngạc vương điện hạ?
“Trầm Ngọc!”
Châu Nhất Di liều mạng chạy đến đỡ lấy thân thể sắp đổ của Mộ Hoan, hoảng hốt giúp nàng chà lau nước mắt.
“Nhất Di…” Mộ Hoan dùng chút hơi tàn thì thào: “Á Viên từ bỏ em rồi… Nhất Di…”
Dứt lời liền òa khóc như một đứa trẻ, tôn nghiêm thể diện đều không cần nữa.
Dáng vẻ này của Mộ Hoan vừa vặn chạm đến nơi yếu ớt nhất trong lòng Châu Nhất Di, hoảng thủ hoảng cước ôm lấy tiểu thân thể mềm hơn cả sợi mì, dịu dàng xoa vuốt mớ tóc dài.
“Đừng lo, vẫn còn có chị, em không cô đơn đâu.”
“Sao cứ phải là em? Tại sao cứ phải là em?!!”
Châu Nhất Di an tĩnh ôm ghì lấy nàng, không dong dài không than thở cũng chẳng khóc lóc, cứ ôm như vậy an ủi trái tim đang nhức nhói của nàng.
Đời người có bao nhiêu ưu thương phải trải, chỉ một phút khoái hoạt sao có thể bù đắp được?
Tin tức điện hạ hồi phủ bắt gặp Mộ Tần thất tiết truyền khắp vương phủ, đến cả nữ nô cũng dám lớn tiếng nghị luận chuyện của chủ tử. Đối với kết quả này của Mộ Hoan, người cảm thấy vui mừng sảng khoái nhất chính là Trần Nhược Ni. Một mặt loại trừ được cái gai trong mắt một mắt, mặt khác lại không bị điện hạ khiển trách còn lấy lòng được trắc phi, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Trần Nhược Ni không chút chần chờ mà chạy đến Thư Lăng Các, muốn nhân cơ hội này để thân cận với Ngạc vương điện hạ. Lúc đến thì trong Thư Lăng Các vô cùng an tĩnh, giống như ban nãy hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.
Cẩn thận bước đến trước đại môn, Trần Nhược Ni rút trong tay áo một nén bạc dúi vào tay thủ vệ: “Nếu điện hạ không quá tức giận thì giúp ta thông truyền một tiếng.”
“Hảo, chủ tử ngài đợi một chút.”
Thủ vệ nhanh chóng đi vào trong Thư Lăng Các thông truyền, lát sau đầy mặt tươi tỉnh bước ra: “Điện hạ cho mời ngài.”
Trần Nhược Ni mừng rỡ chỉnh trang y phục búi tóc, đưa tay cho nữ nô dìu bước vào theo sự hướng dẫn của thủ vệ. Thấp thoáng từ xa trông thấy dáng vẻ Ngạc vương điện hạ trầm ngâm đọc sách, dường như đối với chuyện vừa xảy ra chẳng có bao nhiêu tức giận.
Hóa ra Mộ Hoan không được sủng ái như lời đồn.
Nhưng càng đến gần lại phát hiện có thêm một người, là Trắc phi nương nương.
“Thần thiếp khấu kiến điện hạ, trắc phi nương nương.”
Đằng Liễu đưa mắt nhìn lên, kéo khóe môi mỉm cười: “Nhược Ni muội muội đến rồi, điện hạ, nàng là người phát hiện chuyện xấu hổ của Mộ thị. Nhưng lại không dám nói với ai chỉ đến nói với thần thiếp, thần thiếp thấy điện hạ đối với Mộ thị vô cùng sủng ái nên chẳng dám lung tung nói bừa. Hôm nay xảy