Trần Vĩ đưa tay ra cuối cùng là bắt hụt, ai..., xoay người, lại thấy Hạ Liên đang nắm chặt hai tay.
"Tiểu Liên, anh..."
Một bạt tai giáng xuống.
"Anh luôn miệng nói với em, là anh không có gì với cô ta!"
Bả vai khẽ run, cô sớm đã phát hiện ánh mắt Trần Vĩ có chỗ không đúng, chẳng qua, cô luôn nói với chính mình, là cô đã nghĩ nhiều.
Hôm nay, hết thảy những chuyện này phát sinh nói rõ điều gì?
Trần Vĩ bất chấp trên mặt đau đớn, nắm tay Hạ Liên không buông.
"Tiểu Liên, em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ vậy đâu, anh..."
Nghiêm Yên đứng ngoài cửa cách đó không xa nhìn thấy hết một màn, kiệt tác hấp dẫn như vậy, cô làm sao có thể bỏ qua.
Cho nên nói, cô ghét nhất mấy tên đàn ông loài người này, sao tốt được như Nghiêm Yên cô, vừa ôn nhu lại vừa quan tâm, quan trọng nhất chính là tuyệt không chân đạp hai thuyền, có điều, xem ra, chị dâu hình như có gì đó với gã này, nên nói lại với Lang nữ vương hay là không.
Một nam một nữ dây dưa ở cửa, cuối cùng, Trần Vĩ nắm chặt tay Hạ Liên rời đi.
Lúc này Nghiêm Yên mới bước vào cửa.
"Nè, nè, tránh ra!"
Phản ứng Nghiêm Yên nhạy bén nhảy qua một bên, xém chút giày cô bị dính vào cây lau nhà.
Nhìn lại lại là một công nhân lau dọn mặc bộ đồ trắng, Nghiêm Yên càng tức giận.
"Bà thím, lau nhà cũng phải nhìn đường chứ!"
"Cô! Nói ai là bà thím!!"
Ngón tay cô trực tiếp trỏ lên chóp mũi Nghiêm Yên, Cơ Nhị tiến lên trước, chính là cuồng phong bạo vũ.
"Tiểu thư, tôi xem cô cũng là người có thân phận, sao con mắt lại không biết dùng như vậy, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng lồ lộ trước mặt cô, cô lại gọi người ta là bà thím??"
Hai tay chống nạnh, một bộ ngươi cứ chờ mà xem.
"Choa, cô nói gì? Trẻ tuổi xinh đẹp? Cảm tạ trời đất, tôi thấy may mắn hôm nay mình ra cửa quên mang theo mắt kiếng, bằng không bị cô gái nhà quê cô dọa cho ngất!"
Nghiêm Yên cô là ai a, đấu võ mồm với cô, tự tìm đường chết.
"Tôi thấy mắt cô là mọc ở lỗ đít, còn lỗ đít lại mọc trên miệng, cho nên lời nói ra mới đảo lộn thị phi!"
Cơ Nhị bước lên trước đứng.
"Nói cô biết, lão nương dù ở dưới quê lên, nhưng để so với cô, thì nhiêu đó đã là đủ!"
Nói sao Cơ Nhị cô cũng đã lăn lộn mấy năm trong xã hội, ăn muối nhiều hơn ăn cơm, sao có thể bại dưới tay Nghiêm Yên.
"Đm! Cô! Coi như cô cao tay, người đẹp không so đo với gái nhà quê!"
Nghiêm Yên phủi mông, tiêu sái xoay người.
Nói tới bên kia, thì Tư Minh Vi rời đi được một lúc, phát hiện Trần Vĩ không có đuổi theo, mới yên tâm.
Cô không ngờ sẽ gặp Trần Vĩ với Hạ Liên ở đây, có phải Trần Vĩ là vì chuyện kia, mà chẳng qua cũng chỉ là ngoài ý muốn, cũng bởi vì chuyện đó, hảo cảm cô dành cho Trần Vĩ cũng biến mất hầu như không còn.
Bây giờ cô sợ bọn họ sẽ nói với ba mẹ cô đang ở đây, lỡ ba mẹ tìm tới cô phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, cô hoàn toàn không để ý bản thân sắp đụng vào một người.
Cả hai đụng vào nhau.
"Ai da..."
Tư Minh Vi sờ cái đầu, luôn miệng xin lỗi.
"Xin lỗi, xin lỗi ạ!"
Cô gái đối diện đang ngồi dưới đất.
"Mắt kiếng, mắt kiếng của tôi..."
Tư Minh Vi vội vàng giúp cô nhặt mắt kiếng lên, cô gái híp mắt giống như không có mắt kiếng cô sẽ không thể nhìn thấy được gì, nhận lấy mắt kiếng đeo lên, thấy rõ Tư Minh Vi.
"Nên nói xin lỗi là em mới đúng, chị gái xinh đẹp, chào chị, em bị cận nặng...!nên lúc không có mắt kiếng em sẽ không khác chi người mù."
"Không sao, là tôi không chú ý mới đụng vào em."
Trên lưng cô gái mang một cái bọc vải lớn, hai bên tay cũng đang xách hai cái.
"Em không phải người bản xứ nhỉ?"
"Em tới đây để học, em vẫn đang tìm một ngôi trường."
Vừa nói, vừa móc tấm bản đồ nhăn nhúm ra, Tư Minh Vi trợn tròn mắt, tấm bản đồ kia, rõ ràng là một bản vẽ tay nguệch ngoặc.
"Nhưng sao em vẫn không thể tìm được ngôi trường này.
Ai da, nhức đầu thật!"
Tư Minh Vi lúng túng cười nói.
"Xin lỗi nha, tôi cũng vừa tới đây không lâu, cũng không quen biết nhiều, không thể giúp được em."
"Không sao, không sao, em tên Diêm La Hoàn, chị gái xinh đẹp, chúng ta có duyên gặp lại!"
Tư Minh Vi hữu hảo khoát tay, Diêm La Hoàn, cái tên này nghe thật cổ quái...!
Đang muốn đi về hướng tiệm cơm trưa, thì có một bóng đen rớt từ trên cao xuống, nặng nề ngã xuống đất, Tư