Khu vực công xưởng bỏ hoang ở một nơi không ai biết đến, những lời đồn đãi nơi đây luôn không yên truyền đi giữa các công nhân.
"Nghe kể chưa, vừa có thêm vài tên thanh niên nữa mất tích rồi!"
"Aa! Tôi cũng nghe chuyện này rồi, nhưng không phải ông chủ nói bọn họ là không đến làm nữa sao?"
"Hài! Ai mà biết được, tôi lại nghe là đã bồi thường cho người nhà họ một số tiền rất lớn."
Bên trong phòng thí nghiệm, hai gã đàn ông chụm lại to nhỏ, có tiếng bước chân truyền tới, bọn họ lập tức im lặng.
"Làm tốt bổn phận của mình, bớt hóng hớt nhiều chuyện!" Tên đàn ông trung niên nặng nề nói.
"Xời~ có gì đặc biệt hơn người chứ, lý lịch chẳng phải cũng chỉ ở lâu hơn chúng ta!"
"Được rồi được rồi, dù sao cũng là tiền bối.
Thật không hiểu nổi, công ty chúng ta chẳng qua là công ty dược, tại sao tối ngày cứ nghiên cứu mấy loại này!"
"Kệ đi, cứ làm theo thôi được rồi!"
Trong căn phòng sâu dưới hầm, trong khu vực hạn chế cấp bậc, công nhân không thể tiến vào.
Tên đàn ông trung niên ban nãy điền mật mã, sau đó tiến vào.
Giữa căn phòng có một cái hộp thủy tinh tròn lớn, ở bên trong, là một người đàn ông trần truồng được đeo ống thở.
Nhưng quái dị, trên thân thể hắn có chút điểm kỳ quái, ví như, cánh tay, lại có hình như móng vuốt.
Gã đàn ông trung niên hài lòng nhìn chiếc hộp, mỉm cười hỏi.
"Sao rồi?"
"Báo cáo, vật thí nghiệm A trước mắt tình trạng ổn định!"
Tên đàn ông trẻ tuổi mang mắt kính trả lời.
"Tốt lắm, ông chủ nhất định sẽ rất cao hứng.
Đúng rồi, tình trạng của những tên còn lại!"
"Đáng tiếc chỉ có duy nhất vật thí nghiệm A là thành công!"
"Không sao, chú ý giải quyết công việc của cậu, đừng để người khác phát hiện điều gì, xử lý toàn bộ những mẫu vật thất bại!"
"Vâng!"
- --
Tại khu vực Lang tộc.
Phủ đệ của Cảnh Lưu.
Hắn đang ngồi trên ghế, nặng nề vỗ xuống bàn, cái bàn bằng đá chia năm xẻ bảy.
"Chẳng phải Cảnh Diệt đã được phái ra ngoài rồi sao? Tại sao lại trở lại!"
Mỹ thiếu phụ mặc váy dài, lẳng lặng đứng bên cạnh hắn.
Vỗ lên bả vai.
"Vương gia, không nên tức giận!"
Cảnh Lưu nắm lấy tay cô, hơi dùng chút sức, mỹ nhân liền sa vào lòng.
"Kỳ nhi, lẽ nào nàng đã mật báo!"
Giọng tuy chất vấn, nhưng ánh mắt lại ôn nhu.
Toàn bộ Lang tộc ai cũng biết Cảnh vương gia sủng ái vương phi của hắn nhất.
Mỹ nhân nhẹ nhàng đẩy hắn, lộ ra biểu cảm ủy khuất.
"Vương gia, nghi oan cho thiếp!"
Cảnh Lưu vỗ về tay cô, bày tỏ an ủi.
"Kỳ nhi, nàng biết ta chẳng qua chỉ đùa thôi mà, dù sao Cảnh Tình cũng là biểu tỷ của nàng, giữa các nàng đương nhiên là có mối quan hệ tốt!"
"Thiếp với biểu tỷ là có quan hệ rất tốt, nhưng từ khi được gả cho chàng, liền không còn qua lại, sau này thiếp cũng chỉ có một mình chàng! Chàng muốn thành đại sự, thiếp cũng sẽ không ngăn cản.
Nhưng hôm nay chàng lại nảy sinh loại suy nghĩ này! Thiếp...!Kỳ nhi...!thấy thương tâm..."
Vừa nói, vừa che mặt khóc thút thít, bộ dạng chọc cho người khác biết bao hài lòng.
Nhẹ nhàng nức nở, cũng khiến Cảnh Lưu thấy đau lòng.
Kỳ nhi rất ôn nhu, nhất là rất thân thiết, cô là tâm can của hắn, cả hai chung sống đã nhiều năm, nhưng tình nghĩa vợ chồng chỉ có tăng chứ không giảm.
Cảnh Lưu hết sức hối hận, muốn trấn an mỹ nhân đang thương tâm trong ngực.
"Đều là bản vương không tốt, bản vương sai rồi, nàng phạt bản vương tối nay ngủ dưới sàn nhà!"
Cảnh Kỳ dựa vào ngực hắn, một bên khóc lóc tỉ tê, nhưng trong lòng lại là một cảnh sắc khác.
- --
"Em từ chối."
Ba chữ này rơi vào tai Cảnh Tình, như sét giáng xuống.
"Tiểu đà điểu...!em..."
Tư Minh Vi xoay lưng đi, không để cho cô nhìn thấy biểu tình, rất bình thản nói ra ba chữ này.
Cảm giác nghẹt thở vọt lên trong lồng ngực Cảnh Tình, thật lâu, cô mới chật vật mở miệng.
"Chị...!vậy...!chị sẽ về..."
"Sau này không đến quấy rầy cuộc sống của em..."
Cô tận lực giữ bình tĩnh, nhưng hai tay lại siết chặt.
Lần đầu tiên cô tỏ tình, cũng là lần đầu tiên bị người ta từ chối, lần đầu tiên trong đời thất bại.
Cô không ngờ thì ra Tiểu đà điểu không có yêu cô, vậy đành thôi.
Tư Minh Vi mạnh mẽ khắc chế xúc động muốn giữ cô ấy lại, ba chữ vừa rồi, cô không biết có phải mình đã dùng hết tất cả ý chí mới có thể nói ra.
Trái tim cô từ sớm đã thuộc về cô ấy, nhưng không biết sao cô lại không thể, trong lòng cứ vang vọng câu em đồng ý, em yêu chị.
Nhưng khi hóa ra thành lời lại chỉ biết đi ngược lại.
Cảnh Tình lui về sau, không muốn tiếp tục ở lại đây, nhưng hình bóng người trước mặt đã khắc sâu vào trí óc, cô chỉ muốn ôm lấy người ấy thêm một lần.
Ôm lần nữa thôi, cô liền rời đi, rời khỏi cuộc sống của cô ấy vĩnh viễn.
Tư Minh Vi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, vội vàng chạy về trước, không thể để cô ấy nhìn thấy cô lúc này, rõ ràng đã sắp đạt được thành công.
Nếu lúc này thấy mặt cô ấy, cô sợ