Trong một góc tối, một người đàn ông chán nản ngã trên sô pha, trên bàn chai rượu nằm xốc xếch tán loạn.
Ánh đèn đủ sắc tùy ý xung quanh, cùng với đó là tiếng ồn ào.
Tiếng di dộng vứt đại một bên kêu lên không ngừng, trên màn hình hiện hai chữ "Hạ Liên".
Tên đàn ông chẳng qua chỉ thoáng nhìn, liền nghiêng đầu đi, tiếp tục nằm ở đó, khi muốn đưa tay cầm lấy chai rượu, thì phát hiện chỉ còn là chai rỗng.
Hắn qua loa ném chai rượu sang một bên.
Tiếng thanh thúy vang lên, hắn vuốt cái đầu đau nhức, tại sao, tại sao.
Hắn tự lẩm bẩm.
Đào lão đại đã chú ý tới hắn từ sớm, lúc này đứng dậy, cầm chai rượu trên bàn.
Tới cạnh hắn, đưa tới.
Tên đàn ông thấy chai rượu, chính là tu một hớp.
"Ực ực." Không lâu lắm, chỉ còn nửa chai.
Đào lão đại lấy nón xuống, cười haha hai tiếng.
"Người anh em, có chuyện không vui à!"
Tên đàn ông đã say tám phần, mơ hồ thấy được người trước mặt dị thường.
"Tránh ra!"
Đào lão đại xê dịch, không để tên đàn ông chạm vào người.
"Tiểu huynh đệ, có gì không vui cứ nói với đại ca, nếu đã cùng tới đây uống, không bằng nói ra hết đi!"
"Anh nói xem trên đời này điều gì phiền não nhất!"
Đung đưa đầu, tên đàn ông lại uống một hớp rượu.
"Haha, thứ gì à? Huynh đệ ngược lại nói thử xem, anh lắng tai nghe đây!"
"Tôi nói anh biết! Đó...!là đàn bà..."
Tên đàn ông ngã trái ngã phải, mơ hồ nói không rõ.
"Ô? Đàn bà, lẽ nào là cậu vừa ý cô gái nhà nào, trong lòng không được thoải mái.
Phỏng chừng cô ta không yêu cậu đi!"
"Nói bậy!"
Tên đàn ông nhào tới, níu lấy cổ áo Đào lão đại.
Mùi rượu xộc vào mũi, Đào lão đại nhíu mày, muốn né tránh, chỉ có thể cười.
"Huynh đệ, cậu uống say rồi, anh đưa cậu về."
"Không...!không...!tôi đâu có say...!anh mới say...!tôi nói anh biết, tôi cố gắng lâu nay, thế mà cứ cố ý phải theo đuổi người đàn bà mình không thích..." Chán chường ngã ra sau ghế.
"Ha! Tiểu huynh đệ, tại sao lại như vậy?"
"Nói anh biết, cổ có tiền có người cha địa vị...!mà tôi...!nghèo rớt mồng tơi...!chẳng có gì cả..." Hắn ợ rượu.
"Đàn ông mà, để có được tiền tài quyền lực địa vị, có lúc cần phải có chút hy sinh." Đào lão đại cười nói.
"Nhưng...!tôi chính là không quên được cô ấy...!tại sao...!tại sao..." Tên đàn ông đau khổ nói.
"Ai nha, tiểu huynh đệ, để anh đoán thử, cậu từ bỏ cô gái cậu thích, đeo đuổi cô gái cậu không thích."
Đào lão đại chẹp miệng tặc lưỡi, làm như chương trình thử tài đoán mò vậy, loài người đều là yêu yêu hận hận, dây dưa không rõ.
Tên đàn ông chỉ vào Đào lão đại.
"Anh đúng là anh em tốt của tôi...!anh biết đấy..."
"Ai...!có điều...!bây giờ tôi ở bên nào cũng thất bại....!tôi chỉ không hiểu...!ông trời tại sao đối xử tôi như vậy..."
Tên đàn ông lại bắt đầu than phiền.
Bỗng không còn tiếng động nào, sau đó truyền ra tiếng ngáy, tên đàn ông hoàn toàn ngủ mất.
Đào lão đại cười hì hì vác hắn lên vai, cầm theo di động của hắn, rời khỏi quán rượu.
Chắc chắn hắn đã ngủ say, Đào lão đại mới móc bình sứ nhỏ ra, bỏ một viên con nhộng vào miệng hắn.
"Nhãi ranh, cậu nên cảm thấy vinh hạnh, vì tôi chọn cậu!"
Đào lão đại cười trên sự đau khổ người khác vừa nói.
- --
Bên trong biệt thự Cảnh Tình lúc này gà chó không yên.
"Tại sao lại là cô đồ phụ nữ không có mắt!!!" Nghiêm Yên chỉ vào Cơ Nhị, rống to.
"Chúng ta từng gặp nhau sao?"
Cơ Nhị không nghĩ ra, cô hoàn toàn không nhớ mình từng gặp Nghiêm Yên.
Nghiêm Yên lần nữa bùng nổ, đồ phụ nữ như con gà chọi này lại không nhớ cô.
"Đồ gà chọi, muốn đưa Tiểu Vi Vi về lại đây sống, thế nhưng phải xin phép tôi nha!" Hai tay khoanh lại, một bộ dáng vẻ nữ chủ nhà.
Cơ Nhị cũng không phải dạng vừa, đừng nói cô không nhớ đã từng gặp người phụ nữ này, dù có nhớ, cô cũng dán cho cái nhãn vô quan tài, phụ nữ gì mà miệng mồm độc địa, còn gọi cô là đồ gà chọi, nói thế nào thì mắt cô cũng không nhỏ, sinh ra đã mang mắt đào hoa.
Nghênh ngang đi vào ngồi xuống sô pha.
"Tôi tới đây chăm sóc cho Tiểu Vi, liên quan gì tới cô!!"
"Ngừng!! Nhấc cái mông to của cô lên, cô có phải phụ nữ không vậy, ngồi một cái là