Vài chai rượu đã vào bụng, mà vẫn không thể giải trừ phiền não cho Lang nữ vương được.
Nghiêm Yên bên cạnh nói liên tục, nhưng cô nửa chữ cũng không nghe vào.
Cuối cùng, dưới ánh mắt không hiểu của Nghiêm Yên, Cảnh Tình tông cửa lao đi.
Ngồi vào ghế lái, lôi sơ yếu lý lịch ra khỏi túi xách, dọc theo địa chỉ ghi bên trên cô phóng xe thẳng tới.
Lúc đậu xe trước căn phòng tồi tàn, Cảnh Tình nhíu mày, Tiểu đà điểu liền sống ở đây? Hành lang mờ tối, quanh năm không có ai sửa chữa, cầu thang vang lên mấy tiếng "cọt kẹt".
Bên trong những cánh cửa phòng thỉnh thoảng còn vang lên tiếng la ó huyên náo, tiếng chửi mắng đánh nhau.
Hoàn cảnh chỗ này thật kém!
Thử gõ lên cánh cửa "cộc cộc".
Bên trong, Tư Minh Vi vừa uống thuốc xong định leo lên giường nằm ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên chính là cho rằng mình thấy ảo giác, trễ như vậy, ai lại đến giờ này? Huống hồ hạn đóng tiền phòng còn chưa tới, chủ nhà bình thường đều sẽ không tới đây.
"Cộc cộc" Cảnh Tình đứng ngoài cửa tận lực duy trì ưu nhã, cô thật sự sợ bản thân sẽ một quyền đánh bể cánh cửa này, Tiểu đà điểu làm sao còn chưa ra mở cửa cho cô.
Tư Minh Vi luống cuống sợ rằng là hàng xóm xung quanh, ở đây loại người gì cũng có, lỡ là một gã uống say mèm nào đó thì phải làm sao.
"Tư Minh Vi!" Cảnh Tình rống to.
"Á!"
Tiếng nói này, là tổng giám đốc?? Tư Minh Vi đứng trước cửa, chậm chạp không chịu mở cửa, tổng giám đốc tới cửa đòi nợ rồi.
Mẹ con các cô tối nay là phải vùi thân nơi sông Hoàng Phổ sao...!
Tư Minh Vi phát huy cực điểm năng lực suy nghĩ lung tung của mình, nghĩ ngợi các loại hậu quả từ việc mở hay không mở cửa.
"Tư Minh Vi, tôi cho em thời gian ba giây, lập tức-mở cửa ra!" Cảnh Tình gần như gào thét nói.
Lần này, Tư Minh Vi hoàn toàn buông tha ý nghĩ không mở cửa, vội vàng vặn nắm tay.
Cảnh Tình bỗng lách người tiến vào trong, con ngươi ngậm tức nhìn thẳng vào Tư Minh Vi, Tư Minh Vi sợ hãi hai tay ôm đầu, trốn vào sau cái nôi.
Cảnh Tình đảo mắt nhìn khắp căn phòng, chân mày càng nhíu sâu hơn, đây mà là nơi dành cho người ở? Lại nhìn về hướng Tiểu đà điểu, giờ phút này đang run cầm cập một bên.
Vốn định hướng cô phát tác, nhưng dần dần cũng lắng xuống, bất đắc dĩ nói:
"Làm cái gì thế hả! Em đó."
"Tôi...!tổng giám đốc...!chị đừng giết chúng tôi a!"
"Cái gì?" Cô vừa nghe thấy mấy từ vô cùng đáng sợ.
"Tha chúng tôi đi, tôi không có tiền bồi thường cho chị đâu mà..."
Thanh âm Tư Minh Vi run rẩy, là thật sự bị dọa sợ rồi.
"Ai nói với em tôi tới đây đòi nợ! Ngẩng cái đầu lên!"
Cảnh Tình thấy cô ấy sợ mình như vậy, càng thấy bất mãn, hơn nữa, vừa rồi, nếu cô không nghe lầm, cô là muốn giết các cô ấy?
Tư Minh Vi hơi mở hai mắt nhắm chặt, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt tái mét kia, lập tức rụt đầu vào cổ.
Phần lớn là do vừa rồi kinh động, nên em bé bị đánh thức, bất mãn "oa oa" khóc lên.
Tư Minh Vi lập tức không để ý, trực tiếp bế đứa bé, liền hộ vào trong lòng dỗ dành.
Cảnh Tình liếc thấy đứa nhỏ, trong đầu liền nghĩ đây chính con gái cô ấy? Theo bản năng muốn tiến lên trước nhìn một tí, Tư Minh Vi thấy cô tiến lại, ôm chặt đứa bé lủi sang bên kia trốn.
"Cho tôi nhìn xem một chút!" Cảnh Tình ra lệnh.
Tư Minh Vi không tình nguyện xịch người qua, nói cũng kỳ quái, đứa bé vừa nhìn thấy Cảnh Tình, lại ngừng khóc, còn đưa bàn tay mập mạp nhỏ xíu, muốn nắm Cảnh Tình.
Cảnh Tình đưa một ngón tay ra.
Ngón tay, chạm vào tay đứa bé, đứa bé lập tức bắt lấy không buông.
Nhóc con đáng yêu thật, ôi? Màu đôi mắt này.
Cảnh Tình cưỡng ép bồng lấy đứa bé từ ngực Tư Minh Vi, tỉ mỉ tường tận quan sát mắt đứa bé.
Không sai, con ngươi màu xanh dương y như màu mắt của Cảnh Tình vậy.
Đứa bé vừa tiến vào lòng Cảnh Tình, liền hướng ngực cô dựa vào, thậm chí còn dùng cái tay còn lại ra sức muốn kéo áo cô ra.
Được a, nhóc con, tuổi còn nhỏ, mà đã háo sắc vậy rồi.
Trong lòng Cảnh Tình nhủ thầm.
Tư Minh Vi nhìn giờ phút này, cô gái xinh đẹp bế đứa bé đáng yêu, đặc biệt tròng mắt của cả hai có màu sắc tương tự nhau, xen lẫn chiếu rọi, hết sức hài hòa.
Nhất thời, cũng cảm thấy người trước mặt không còn đáng sợ nữa.
"Ôi, ba đứa nhỏ là người nước ngoài à!"
Vốn là vô tình.
Nào ngờ Tư Minh Vi nghe xong, lập tức cãi lại.
"Không phải đâu, ba đứa bé..."
Thấy Tư Minh Vi ấp úng, nửa ngày cũng không nói ra được nguyên do, Cảnh Tình mới nhớ Tư Minh Vi chưa lập gia đình mà đã có con.
"Em khẩn trương cái gì? Tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Giọng Cảnh Tình không mấy thiện cảm.
Chọc cho Tư Minh Vi càng muốn giải thích, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, mình phải giải thích gì đây, có thể nói được gì, mà vì sao phải giải thích với cô ấy, với lại đều đã là chuyện quá khứ đã qua rồi.
Hiện tại điều quan trọng nhất trong lòng Tư Minh Vi chính là phải thật tốt nuôi nấng cho đứa bé thành người.
"Hôm nay tại sao em không tới công ty làm?"
Cảnh Tình thả bé con vào lại trong nôi, nhưng đứa bé vẫn siết chặt lấy áo cô không buông.
"Tôi..." Tư Minh Vi lại á khẩu không trả lời được.
"Tư Minh Vi, có lời liền nói cho rõ, có thể đừng giống như người câm như vậy được không, lẽ nào em thật sự cho rằng tôi vì bộ áo kia, mới tới đây hướng em đòi nợ?" Cảnh Tình bất đắc dĩ nói.
"Thân thể tôi thấy không thoải mái....." Cuối cùng cô bí quá nói ra một câu như vậy.
Cảnh Tình nhìn sắc mặt cô ửng đỏ, hô hấp có chút khó khăn.
Một tay sờ lên trán, Tư Minh Vi còn tưởng cô ấy muốn làm gì đó, hai tay đẩy cô ra.
"Tôi chỉ muốn xem thử em có phải bị phát sốt hay