Âm thanh móng tay cào lên mặt bàn, nghe vào dị thường chói tay.
"Tại sao Shura vương lại xuất hiện ở nhân giới?"
Cảnh Kỳ tiếp tục hỏi.
"Nghe nói vì muốn tìm kiếm Thất Tuyệt Hoa đã thất lạc dưới nhân giới..."
Tên đàn ông dùng tay lau mồ hôi trên trán.
"Hai người họ bây giờ đang làm gì?"
Cảnh Kỳ nhìn hắn.
Thật dọa người!!! Tên đàn ông hoảng hốt cúi đầu.
"Vương phi điện hạ, không bằng người tự mình đi xem..."
"Khốn kiếp! Đồ vô dụng!"
Cảnh Kỳ hất tung bàn, giải phóng cơn giận dữ của cô.
- --
Lông mi Hỏa nhi run rẩy co giật, khẽ cau lại, muốn lật người ngủ tiếp.
Như dự đoán đã quen thuộc, phát hiện bản thân muốn cũng không thể nhúc nhích được.
Vì vậy ảo não giãy giụa.
Nhưng càng giãy giụa, lại càng cảm thấy ràng buộc càng chặt.
Cuối cùng, dứt khoát dùng hết toàn lực, hung hăng chạm vào "dị vật" đang giam cầm mình.
"Ai da!"
Giọng Cảnh Diệt? Cô phát hiện không đúng, mới chậm rãi mở mắt.
Đúng như dự đoán, đôi mắt màu xám tro đang nhìn cô không chớp mắt.
"Ưm..."
Mới vừa đụng một chút, trong lúc vô tình làm liên lụy động tác của cái tay còn lại, Shura vương bỗng cảm thấy một trận cảm xúc dị thường, dường như có "dị vật" đang ở trong người cô.
Cô thử động một cái, cảm giác dị thường kia lại càng rõ ràng, còn mang theo chút cảm giác đau đau.
"Bảo bối, đừng động, mới sáng ra mà đã đánh trận, không tốt lắm đâu~ em càng cử động, chỉ càng khiến chị không nhịn được thôi!"
Con ngươi màu xám tro nghịch ngợm chớp cái, bên tai cô thở ra hơi nóng mập mờ.
Nhiệt độ Shura vương bỗng tăng vọt, gương mặt đỏ bừng giống trái táo đỏ vậy, cô nhớ lại tất cả mọi chuyện phát sinh tối qua, cũng biết giờ này người nào đó vẫn còn trong cơ thể mình.
Lại mang theo chút thẹn thùng xoay mặt đi, không thèm nhìn tới cô.
Ghét nhất đại sắc lang, đồ sói đầu đần, cô cứ như vậy bị cô ấy lừa mất, bị ăn sạch.
Đáng ghét đáng ghét đáng ghét, trong lòng cô nguyền rủa nguyền rủa không ngừng.
Đầu bên kia, Cảnh đại nhân trong nháy mắt hóa thân thành đại sắc lang, dường vẫn chưa thấy đã ngứa, buổi sáng tỉnh lại, bụng vẫn còn đói đây, Hỏa nhi như vậy thiệt sự rất đáng yêu, muốn ăn, thiệt tình là muốn ăn.
Cô gác cằm lên thân thể lõa lồ, lén gặm gặm.
"Hihi, Tiểu Hỏa nhi, em xấu hổ!"
Thật vất vả mới hạ thấp nhiệt độ lại lần nữa tăng vọt, Shura vương cố ý không để ý đến đầu sói xấu xa này.
Ăn cô sạch sẽ, còn bán manh cái gì ghét nhất.
Đại sắc lang nào đó dùng móng vuốt còn lại lặng lẽ sờ lên đồi núi.
"Tiểu Hỏa nhi, nơi đó của em thật nóng, lại chặt lại rồi~"
Xấu xa bóp xuống một cái.
"A~"
Không nhịn được nữa rên thành tiếng, Shura vương tức giận cắn một cái lên móng vuốt trước mặt.
"Lấy ra! Lấy ra cho em!"
Móng vuốt sói bị đau, nhưng vẫn cười cười.
"Bảo bối, đánh là hôn, mắng là yêu, em cắn là yêu, làm cũng là yêu~"
Hôn lên bả vai, ngón tay chôn sâu trong hang động nào đó lại xoay một vòng.
"Ưm...!ah...!Cảnh Diệt!!!! Chị vô lại như thế bao giờ vậy!!!"
Người lạnh lùng nào đó trước kia đã biến đi đâu rồi.
"Thân ái~ em thật thơm, làm chị quả thật muốn nuốt em vào bụng~"
Hôn lên gương mặt Hỏa nhi, lại ngậm lấy bờ môi.
Shura vương quả thật hận không thể đạp tên háo sắc trên người xuống, nhưng cũng không đành, mà không thể nhẫn nại nhất chính là tên kia vẫn còn bên trong!
Vừa hôn, vừa nói.
"Chị chỉ vô lại với em...!làm vợ chị nhé..."
Những nụ hôn tinh mịn rơi lên mũi, mắt, mi, cuối cùng nhẹ nhàng đặt xuống tóc.
Cảnh Diệt một tay kéo cô vào lòng, để da thịt được chạm sát vào nhau.
"Bảo bối, em quả thật rất nhiệt tình, có em rồi, chị không còn sợ cảm giác lạnh lẽo buốt giá nữa..."
"Diệt..."
Đối mặt trước Cảnh Diệt như vậy, ánh mắt Hỏa nhi dần dần ướt át, cô lần đầu thấy cô ấy chân tình bày tỏ như vậy.
Hỏa nhi dần dần thuận theo, đi theo tiết tấu vừa dậy lên của cô ấy.
Là bị sa vào, là trở nên lạc lối...!
Không biết đã trôi qua bao lâu...!
"Diệt...!có thể lấy ra không...?"
"Lần nữa~"
Sói nào đó không chịu bỏ qua.
"Diệt...!em mệt lắm..."
"Nhưng nơi đó của em cắn chị rất chặt..."
Sói nào đó tiếp tục vô lại.
"Diệt..."
Cuối cùng, lời nói cũng bị nuốt vào.
Quả nhiên yêu là phải làm mới được~ Sói nào đó nghĩ như vậy...!sau này phải thường làm hơn~
- --
Một mình ngồi trước bàn cơm, Bất Hối nhàm chán suy nghĩ đức vua đi đâu rồi, trong phòng cũng không có người.
Ăn sáng, a, muỗng gõ xuống dĩa, nhất định là đi tìm Cảnh đại nhân rồi.
Nói không chừng bây