Giương miệng, định kể ra nỗi niềm nhớ nhung người mẹ dành cho con gái mình, nhưng cổ họng cứ như cái hố đen sâu thăm thẳm nuốt hết tất cả ngôn ngữ của cô vậy.
Tư Minh Vi khổ sở ôm Lang Lang.
"Mẹ...!mẹ..."
Lang Lang dường như cảm ứng thấy, đưa bàn tay nhỏ xíu lên sờ hốc mắt của mẹ, nơi đó vẫn đang cất giữ chất lỏng ẩm ướt.
"Mẹ...!thích...!thích mẹ..."
Lang Lang ngước cái đầu nhỏ, cười hì hì nhìn mẹ mình, "bẹp" một cái, đích thân hôn lên gò má Tư Minh Vi.
"Thích...!thích..."
Tư Minh Vi hiểu ý mỉm cười, Lang Lang, mẹ về rồi.
Đáy lòng cô reo hò, trước đây đều là mẹ không tốt, mẹ từng có ý niệm vứt bỏ con.
Nhìn gương mặt bé con thật lâu, lúc mẹ không có gì trong tay, là con vẫn luôn bên cạnh bầu bạn mẹ, từ nay về sau, mẹ sẽ cố gắng nỗ lực hơn, để con được lớn lên trong niềm vui và hạnh phúc.
Đáy lòng Tư Minh Vi tuyên thệ.
Nghiêm Yên bị hình ảnh đoàn tụ của hai mẹ con làm cho cảm động, Cơ Nhị lấy tay đẩy cô một cái.
"Cô làm gì vậy? Bà cô thối!"
Nghiêm Yên có chút bất mãn.
"Bà già thối, tôi chẳng qua nhất thời kích động, mới lỡ tay!"
Cơ Nhị chột dạ giải thích, thật ra cô định bắt chuyện với Nghiêm Yên.
Nghiêm Yên hung hăng dùng sức đẩy cô, khiến cô xém ngã.
"Cô làm gì vậy! Đau tôi!"
Cơ Nhị vô hình nghiêng người sang bên.
"Tôi cũng kích động lỡ tay!"
Nghiêm Yên bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.
"Đối đãi đàn bà con gái không biết ôn nhu một chút sao? Tôi vừa rồi có dùng sức như vậy à!"
Cơ Nhị kháng nghị.
"Cô Cơ! Tôi cũng là đàn bà con gái, giọng điệu cô giống như tôi không có cùng giới tính với cô vậy!"
"Haha, tức cười, cô ngoại trừ khoác bộ da đàn bà ra, có chỗ nào giống đàn bà không?!"
Cơ Nhị lộ ra ánh mắt chất vấn.
Lang bà chuẩn bị xong cơm tối ra phòng khách liền thấy hai người đứng đó đùa giỡn.
"Tôi nói cả hai ngừng một chút được không? Tiểu Thử con cũng nhường nhịn Cơ một chút đi!"
"Cái rắm! Lang bà, bà lúc nào thì cùi trỏ hướng ra ngoài vậy!"
Lòng Nghiêm Yên "chán nản", từ khi nào mà cô không còn chút địa vị nào ở đây nữa vậy.
"Rõ ràng chính là Tiểu Thử con không đúng trước, tay Cơ người ta còn đang bị thương mà!"
Lang bà thành khẩn răn dạy.
"Được lắm!"
Nghiêm Yên gắng gượng nuốt mấy lời mắng chửi định phun ra vào trong, sau đó kéo Cơ Nhị đi.
"Vậy liền mang cô Cơ đây đi tái khám nhe!"
Không cho Cơ Nhị cơ hội giãy giụa, lôi cô rời đi.
Hai tay ấm áp đặt lên bả vai Tư Minh Vi, Cảnh Tình ôm hai mẹ con các cô vào lòng.
"Cả hai đều là bảo bảo của chị!"
Lại hôn một cái lên mặt Lang Lang.
"Phải không, con gái ngoan của mẹ!"
Bàn tay nhỏ xíu của Lang Lang đặt trong lòng bàn tay Cảnh Tình, cười "khanh khách" không ngừng.
Mỗi khi gặp phải loại chuyện này, Tư Minh Vi liền sẽ xấu hổ, nhưng giờ phút này lại yên lặng ngắm nhìn gò má Cảnh Tình, không chú ý tới gương mặt tràn đầy ý cười của Cảnh Tình đang tiến lại gần cô.
"A!"
Cảnh Tình trộm hôn lên môi Tư Minh Vi.
"Tiểu đà điểu, nhìn gì mà chăm chú dữ vậy!"
Tư Minh Vi dựa đầu vào ngực cô, dù chưa thể nói chuyện, nhưng Cảnh Tình cũng biết vừa rồi cô ấy luôn một mực nhìn chăm chú mình.
"Thế nào, dáng dấp lão công tương lai của em cũng được quá chứ hả!"
Tiếp tục trêu đùa, Cảnh Tình vui vẻ trong lòng.
Tư Minh Vi có chút tức giận muốn rời ra, đương nhiên Cảnh Tình sẽ không buông tay.
Hình ảnh hài hòa một nhà ba người, Lang bà nắm chặt hai tay, đại tiểu thư, cuối cùng cũng đến lúc nhìn cô lập gia đình rồi ư!
"Rầm" cánh cửa bị đánh bay, đợi hắn nghiêng đầu né tránh xong tỉnh táo lại, chỉ thấy mặt mày Shura vương mang điềm báo giông tố sắp ập tới.
"Đức vua...."
Oa! Thật dọa người, ánh mắt hung tợn kia quả thật quá Shura luôn, Bất Hối dứt khoát trực tiếp ngậm miệng không phun ra thêm chữ nào.
Shura vương mỗi lần đạp cửa, cả thang lầu cũng chấn động.
Bất Hối lặng yên suy nghĩ số điện thoại công ty sửa chữa nhà cửa, xem ra phải sửa chữa lại nữa rồi.
"Đồ sói khốn kiếp, thối tha!"
Shura vương một đường oán niệm trở về phòng.
Bị ăn một lần đã khó chịu, lại còn bị ăn rất nhiều lần, càng thêm càng thêm khó chịu, huống hồ, tên sói khốn kiếp kia trước đó chưa nói tiếng nào, đã làm cô