"Không cần mặc, Tiểu đà điểu của chị, như vậy là đẹp nhất rồi!"
Tư Minh Vi muốn lấy quần áo trên tay Cảnh Tình, Cảnh Tình không cho, ngược lại kéo cô vào lòng.
Cảnh Tình ôm Tiểu đà điểu ngồi trên salon, không để ý Tư Minh Vi giãy giụa, chỉ dùng áo sơ mi của cô khoác lên cho cô.
Trái tim Tư Minh Vi cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi, đầu vùi thật sâu vào lòng Cảnh Tình.
"Vào đi!"
Cảnh Tình lạnh giọng quát lên, cô ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, quyết đến quấy rầy "đúng lúc" như vậy, có điều cô cũng đoán được là ai rồi.
Gương mặt Hoa Linh lạnh như băng sương đứng ngoài cửa, nhưng ánh mắt cô sớm đã quét tới người nào đó nằm trong ngực Cảnh Tình.
Tư Minh Vi nghe thấy Cảnh Tình nói vào đi, thân người liền khẩn trương run lên.
"Thư ký Hoa! Có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
Cảnh Tình chất vấn.
"Tổng giám đốc, Từ tổng cho người gọi điện cho chị đã nhiều lần, muốn hỏi phương án cho bản kế hoạch*!"
(*Muốn nhắc lại tình tiết xíu, bản kế hoạch là cái bẫy muốn cho Cảnh Tình phá sản của Hoa Linh và Từ đầu heo *tên gì quên rồi*)
Hoa Linh mặt không đổi sắc.
"Vậy à, người cảm thấy hứng thú với bản kế hoạch này hình như chỉ có cô? Mà những năm qua, tôi cũng chưa từng thấy cô để ý tới bản kế hoạch đó như vậy, từ khi nào cô lại tích cực với đầu heo kia như thế?"
Cảnh Tình hỏi ngược lại.
"Tổng giám đốc, tôi chẳng qua chỉ chiếu theo lệ mà làm, sẽ không trong lúc làm việc lại đi làm việc riêng tư cá nhân!"
Ánh mắt đe dọa nhìn người trong ngực Cảnh Tình.
Tư Minh Vi có thể cảm nhận được ánh mắt như lưỡi dao sắc bén trên lưng mình.
Cảnh Tình mất vui, rõ ràng cô ta đang nhằm vào Tư Minh Vi của cô.
"Cô đi nói với đầu heo, tôi đồng ý bản kế hoạch này."
Cảnh Tình càng ôm chặt Tư Minh Vi hơn, muốn cho cô càng nhiều ấm áp.
Sau đó lại dùng ánh mắt không chứa đựng một chút ôn nhu, nhìn Hoa Linh.
"Còn chuyện gì không? Không thì, ra ngoài đi!"
"Tổng giám đốc, thứ cho tôi nói thẳng, ở đây là phòng làm việc, xem như muốn chơi, cũng phải đi tìm khách sạn mà chơi!"
Cái nhìn Hoa Linh hướng về Tư Minh Vi chính là mang ý nghĩa cô được Cảnh Tình bao nuôi.
Đáy lòng Tư Minh Vi chấn động một cái, đây chuyện cô để ý nhất.
Cảnh Tình cảm nhận được người trong ngực bất an, dùng sức vỗ về.
"Thư ký Hoa, tôi và vợ tôi thân mật trong phòng làm việc, cô có tư cách gì để bàn?"
Nếu đổi lại trước kia, Cảnh Tình sẽ không bao giờ nói như thế, nhưng giờ phút này cô chính là tức giận, ức hiếp Tiểu đà điểu của cô, không có cửa!
Hoa Linh nghiêng đầu rời đi.
"Đúng vậy, thưa tổng giám đốc.
Tôi đã vượt giới hạn!"
Chỉ có Hoa Linh tự biết, cô đã dùng bao nhiêu khí lực để nhẫn nại, nhẫn nại để không chảy nước mắt.
Cánh cửa đóng lại trong nháy mắt, cô nhanh chóng chạy về hướng WC nữ.
Đợi Hoa Linh rời khỏi, Cảnh Tình vén một góc áo lên, chớp mắt với Tư Minh Vi,
Tư Minh Vi nghiêng mặt đi, bàn tay nhỏ bé nện lên bả vai cô.
Nhiệt độ trên người Cảnh Tình vẫn nóng hổi như thường lệ.
Nóng đến làm bỏng trái tim Tư Minh Vi, câu nói vừa rồi của Cảnh Tình, cả đời cô cũng sẽ không bao giờ quên.
Dù sau này sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp, thì đó cũng sẽ là một kỷ niệm đẹp nhất trong các kỷ niệm.
"Người đi rồi, không thì, chúng ta tiếp tục!"
Cảnh Tình cười đểu, xốc ngang Tư Minh Vi đặt nằm lên salon.
Tư Minh Vi không kháng cự, nhưng khi cảm nhận thấy salon, nghĩ đến cô và Tình sẽ làm chuyện đó ở đây, trong lòng vẫn thấy cấn cấn.
Cảnh Tình bắt được dấu vết trên gương mặt cô.
"Tiểu đà điểu, em không thích ở đây?"
Tư Minh Vi lắc đầu, viết viết ra: Lần đầu tiên em không muốn ở chỗ này.
Hơi dừng một chút, lại viết: Chị có để ý em đã không còn là xử nữ?
Cảnh Tình hơi tức giận.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi! Hôn vợ một cái, tối về chúng ta sẽ âu yếm tiếp!"
Cảnh Tình bắt đầu mặc quần áo vào giúp cô.
Tư Minh Vi cắn chặt môi, yên lặng viết tiếp: Thật ra lần đầu tiên của em, em không hề có chút ấn tượng...!
Cảnh Tình nhéo gò má cô.
"Chị sẽ bồi thường cho em lần đầu tiên tốt đẹp nhất, để em cả đời cũng khó quên!"
- --
"Vương phi đại nhân, không tiễn!"
Cảnh Diệt khôi phục về lại dáng vẻ lạnh lùng, những chuyện liên quan Cảnh Kỳ, cô thật sự muốn chấm dứt.
Cảnh Kỳ thì không muốn buông tay, nhưng cô muốn.
Cảnh Diệt gỡ cái ôm cô ra, đi về trước.
"Cô ta có điểm gì tốt chứ?"
Cảnh Kỳ không cam lòng nói.
"Vương phi, đừng dây dưa vô vị nữa, em