Lật xem tài liệu trên tay, từng trang từng trang một.
Tư Đồ Thiên nở nụ cười, đứng cạnh là cục trưởng đại nhân đang dùng khăn mùi xoa lau mồ hôi.
"Tốt lắm.
Cục trưởng đại nhân, ngài làm sao chuẩn bị thu dọn kết cục đây?"
Ném tài liệu lên bàn, lúc trước cũng đã xem qua báo cáo một lần, mà hôm nay trong báo cáo này mới là con số mới nhất.
"Tư Đồ, cô có thể nào giúp tôi một tay không!"
Cục trưởng đại nhân cúi đầu khom người.
"Chuyện lúc trước còn có thể giải quyết, mà gia tộc Tư Đồ chúng tôi cũng không can thiệp vào chuyện nhân loại, tôi đã phá lệ quá nhiều lần!"
"Cô nói đúng! Nhưng tôi nhận được thông tin, virus phát tán lần này, không phải bình thường, khởi nguồn từ Châu Phi, tôi hoài nghi đây là một âm mưu, thậm chí cũng có thể không phải do con người gây ra."
"Âm mưu? Cục trưởng đại nhân, từ lúc nào trí tưởng tượng của ngài phong phú quá vậy!"
"Đã vậy, cớ gì không đi tìm người của gia tộc Âu Dương, tìm tới Tư Đồ gia chúng tôi một gia tộc chỉ biết chữa bệnh cứu người làm gì, cái loại bắt ma giết yêu đó, một cọng tóc cũng không liên quan đến chúng tôi!"
"Ai dô, coi như tôi cầu xin cô mà, cô xem hàng trăm hàng nghìn người vô tội, cô hãy phát thiện tâm đi!"
Tư Đồ nghe tới đây, bàn tay đập lên bàn, cái bàn lên tiếng đáp lại bể nát, cục trưởng hoảng sợ rúc mình vào ghế.
"Tôi cảnh cáo ông! Đừng ở trước mặt tôi nhắc tới hàng trăm hàng nghìn người!"
Được rồi, Tư Đồ Thiên đích thực là có chút tức giận.
Tư Đồ gia đến thế hệ các cô, cơ bản đã bớt ít quản chuyện nhân loại đi nhiều, cô chỉ muốn sống cuộc sống bình yên qua ngày với Tư Đồ Viêm thôi.
Một tay chống cằm, suy tư một hồi.
"Không có lệnh của tôi, không được tự tiện hành động, cách ly đám người nhiễm bệnh, tin tức này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài.
Chiếu theo tài liệu ông cho tôi xem, loại virus này, trước nay tôi mới thấy lần đầu."
Cục trưởng nào đó gật đầu lia lịa.
Chỉ cần Tư Đồ Thiên chịu giúp đỡ, cô ấy nói cái gì thì chính là cái đó.
Tư Đồ Thiên chải tóc cho Tư Đồ Viêm.
"Chị, vẫn còn giận em à?"
"Thiên Thiên, em đã đồng ý với chị tới Lang tộc!"
Tư Đồ Viêm rất không phối hợp lắc đầu, không cho cái lược trên tay Tư Đồ Thiên chạm vào.
"Chị, hôm nay chúng ta đi thăm nữ vương đương nhiệm Cảnh Tình trước! Nhé."
Tư Đồ Thiên đối với người chị này của mình là không có biện pháp.
Trước mắt có hai chuyện quan trọng, một là đi Lang tộc chữa khỏi bệnh cho đức vua và hoàng hậu, còn lại chính là trận bùng nổ virus lần này.
Cô bỗng nghĩ tới Lang tộc có một vị vương gia, tên gọi Cảnh Lưu, ở nhân giới chuyên nghiên cứu y dược, hẳn có liên quan tới vụ giao dịch lần này đi, có lẽ là do trực giác, nhưng cô luôn cảm thấy hai chuyện này có liên quan tới nhau.
"Thiên Thiên, đây chính là em nói nhé!"
Tư Đồ Viêm nghiêm nghị, trợn mắt nhìn Tư Đồ Thiên.
"Chị, em gạt chị bao giờ! Em biết chị vẫn luôn muốn ra ngoài đi lại...!chỉ là em..."
Nói tới đây, Tư Đồ Thiên cũng không nói gì thêm.
Thở dài, tới bên cạnh cô.
Cô cũng từng nghĩ, có phải mình đã quá bảo vệ chị hai, nhưng chỉ cần mỗi lần vừa nghĩ tới thân thể chị ấy, là cô liền...!
Tư Đồ Viêm chạm đến cằm, tính toán là chạm vào mặt Tư Đồ Thiên, nhưng do chiều cao thân thể của cô nên đành chịu.
Tư Đồ Thiên vội vàng khom người, Tư Đồ Viêm liền lần nữa vuốt ve gò má.
"Thiên Thiên, em đã làm rất tốt rồi!"
Chưa bao giờ ngừng nói những lời này.
Hai tay cô treo trên cổ Tư Đồ Thiên.
- --
"Chị chỉ muốn em hiểu rằng, mà chị cũng đã nói rất nhiều, là những chuyện đã qua hãy để nó trôi qua, quan trọng nhất chính là hiện tại, chị không quan tâm quá khứ của em, vậy tại sao em vẫn luôn để ý như vậy?"
Lúc Cảnh Tình định nói tiếp, thì từ sau truyền tới tiếng còi xe, thì ra các cô dừng đèn đỏ đã quá lâu.
Cảnh Tình tiếp tục chuyên tâm lái xe, trong đầu Tư Minh Vi vẫn đang suy nghĩ những lời vừa rồi của Cảnh Tình.
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có cô vẫn bị lòng tự ti quấy phá.
Nghĩ tới đây, Tư Minh Vi đột nhiên mỉm cười.
Tiểu đà điểu cười? Tâm trạng Cảnh Tình tự nhiên khá lên.
Chỉ