"Rầm."
Cảnh Tình hoa lệ rớt xuống giường.
"Ui da..."
Cảnh Tình đỡ eo làm bộ dạng đáng thương bên mép giường.
"Quả hồng mềm...!em muốn mưu sát "chồng" sao?"
"Tình...!không...!phải..."
Tư Minh Vi dùng sức lắc đầu, mới ý thức mình vừa làm gì, muốn ngồi dậy xuống giường xem xét tình huống Cảnh Tình.
"Đau..."
Nhưng bộ phận từ phần eo trở xuống đau nhức, nhắc nhở cô những chuyện phát sinh hôm qua, gương mặt liền đỏ thẳm, cô kéo chăn trùm kín đầu, xoay người đi, không để ý đến Cảnh Tình.
"Tiểu đà điểu, chị đau thật a!! Không động đậy được."
Cảnh Tình làm bộ rên rỉ, tay thì từ từ mò vào chăn, sờ lên bàn tay Tư Minh Vi, bắt lấy nắm chặt.
Tư Minh Vi cảm nhận động chạm của Cảnh Tình, nhưng vẫn không muốn xoay người lại, cũng nghe thấy Cảnh Tình rên rỉ, việc đá cô ấy xuống giường, cũng là vì cô chưa chuẩn bị kịp, cô chẳng qua...!là vì quá xấu hổ, ai bảo Tình làm chuyện mắc cỡ như vậy với cô, nào có ai nhân lúc người ta ngủ, hôn bánh bao người ta, còn....!ư...!mới suy nghĩ một chút nhiệt độ lại càng tăng cao.
Thấy khổ nhục kế không hiệu nghiệm, Cảnh Tình dứt khoát bò lên giường, lặng lẽ trườn vào chăn, ôm lấy eo Tư Minh Vi, tựa đầu vào vai, nỉ non bên tai.
"Cuối cùng em cũng thuộc về chị, thân ái, nơi đó của em khiến chị yêu thích không thôi!"
Ác ý khẽ cắn lên dành tai cô.
"A..."
Tiếng tuyệt vời trong miệng Tư Minh Vi lại tràn ra, Tư Minh Vi vội dùng tay che kín miệng lại, thân thể muốn dịch ra chút, bất quá Cảnh Tình sao có thể cho phép cô chạy trốn.
Hiện tại cũng gần bốn giờ sáng, trời vẫn chưa sáng, nếu Tiểu đà điểu đã tỉnh, không bằng lại ăn thêm một lần, để cô ấy quen cũng tốt.
"Không muốn....!lại...!ức hiếp em..."
Âm thanh như muốn khóc, Tư Minh Vi quýnh lên, nói ra hoàn chỉnh câu.
Được Tình chiếm hữu với cô là chuyện hạnh phúc, nhưng đối với chuyện thân mật giữa tình nhân, Tư Minh Vi vẫn từ đầu đến cuối xấu hổ không thể thản nhiên đối mặt.
Nghe âm thanh ủy khuất của Tư Minh Vi, Cảnh Tình mềm nhũn, ôm chặt cô hơn.
"Có thể cùng ngồi lại không....!là chị làm không tốt sao? Hay...!em hối hận..."
Vừa dằn vặt nói, Cảnh Tình vừa hôn lên mặt cô một cái.
Cảm nhận thấy bất an trong lời Cảnh Tình, Tư Minh Vi xoay người ôm lấy cô, đầu cọ cọ, viết mấy chữ vào lòng bàn tay.
"Em...!yêu...!chị..."
Ngắn ngủn ba chữ, đã nói lên toàn bộ tâm ý Tư Minh Vi.
"Trước kia, chị luôn chỉ có một mình, cảm thấy cũng không có gì không tốt, thậm chí từng nghĩ suốt đời vẫn ở vậy.
Thế nhưng giờ đây, em xuất hiện, còn mang Tiểu Lang Lang tới, đột nhiên chị cảm thấy có một mái nhà cũng không tồi, mái nhà của ba chúng ta.
Em thấy có tốt không?"
Cảnh Tình ôm cô, nói ra nguyện vọng giấu kín bấy lâu trong lòng, tạo nên gia đình gồm ba người, nói cách khác, thân là Lang tộc, cô có sinh mệnh vô hạn, một lần cam kết là vĩnh hằng cam kết.
"Tốt....!tốt chứ...."
Tư Minh Vi lặp đi lặp lại chữ này, cảm động, nước mắt lại rơi, làm ướt Cảnh Tình.
"Đừng khóc, tại sao lại khóc rồi? Gần đây em trở thành tiểu khóc nhè rồi đấy!"
Ngón tay Cảnh Tình điểm lên chóp mũi cô, trêu ghẹo nói.
"Tình...!gặp được chị...!thật sự quá tốt..."
Tư Minh Vi rầu rĩ trong ngực cô, nhẹ giọng nói.
Hồi tưởng lại những biến cố năm qua, cuộc đời cô thay đổi trời long đất lở, con gái ngoan trong mắt cha mẹ lại trở thành nỗi sỉ nhục, rời bỏ nhà, sống dưới cái nhìn ngờ vực, khinh bỉ của người đời.
Nhưng ông trời lại đặc biệt chiếu cô, để cô gặp được lẽ sống duy nhất của đời mình, là Cảnh Tình.
Ngón tay vuốt ve gò má, vì cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
"Được rồi, được rồi, chúng ta ngủ, tối qua mệt cho em rồi, bảo bối!"
Nhẹ hôn môi một cái, Cảnh Tình ôm eo cô, đắp kín mền.
"Dạ..."
Tư Minh Vi đáp nhỏ như muỗi kêu.
"Có điều, ngày mai em phải bồi thường cho chị!"
Cuối cùng, Cảnh Tình cắn nhẹ tai cô, cười xấu xa.
Hai người ôm nhau ấm áp trong chăn, sờ tay Tư Minh Vi bên hông, chẳng được lâu lại liền không đứng đắn trượt vào áo ngủ, ngón tay hoạ tiết vòng tròn trên bụng cô, có thể thấy người bên cạnh không an phận.
"Chị sờ chút thôi, mấy thứ khác bảo đảm không làm!"
Tư Minh Vi thật sự muốn cho cô cái liếc mắt, cô như vậy, mình ngủ thế nào được.
"Tình...!ngủ...!thôi..."
Tư Minh Vi khó nhịn giật giật người, bắt lại cái tay đầu sỏ trên bụng.
"Nói chị nghe, bảo bối, có nhớ cha mẹ không?"
Cảnh Tình cầm ngược lại tay cô ấy, đan xen mười ngón.
Lúc Tư Minh Vi rơi lệ, cô liền mơ hồ nhận ra suy nghĩ này.
Tiểu đà điểu của cô bỏ nhà ra đi đã một năm, trải qua cuộc sống khó khăn, thậm chí là vô cùng tồi tệ, dù sao cũng là cha mẹ ruột.
Những chuyện mà bọn họ làm với Tiểu đà điểu, Cảnh Tình trong tối nghiến răng, dám đả thương Tiểu đà điểu, xem như nhạc phụ nhạc mẫu, cô cũng không bỏ qua.
Đợi đến lúc chín mùi, Cảnh Tình sẽ mang Tư Minh Vi về Lang tộc, vĩnh viễn sống bên nhau.
Tư Minh Vi trở mình, chôn đầu vào ngực cô, thật thấp nghẹn ngào nói.
"Không...!trở...!về...."
"Ngoan, còn khóc, chị sẽ không cho em ngủ!"
Sờ đầu cô, hôn lên tóc, muốn cho cô cảm giác an toàn.
"Có chị ở đây, một thời gian nữa, chị sẽ dẫn em về thăm bọn họ."
Cảnh Tình đề nghị.
"Không muốn..."
Tư Minh Vi buồn rầu nói.
"Bọn họ gặp người "con rể" này, lẽ nào còn chưa đủ hài lòng?"
Cảnh Tình moi "con đà điểu" trong lòng mình ra, nâng đầu cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.
"Không phải vậy..."
Trong mắt Tư Minh Vi lóe lên thần sắc bất an.
"Nhìn chị này, em sợ bọn họ không chấp nhận chuyện chúng ta."
Trạc phá điểm bất an của cô, Tư Minh Vi