Hỏa nhi lạnh nhạt nhìn Cảnh Diệt, rời khỏi cái ôm của cô.
"Tôi quyết định, chúng ta chia tay, từ đây trở về sau đừng dây dưa nhau nữa."
Lời này nghe vào tai Cảnh Diệt, như sét đánh giữa trời quang, sao cô có thể cho phép loại chuyện này xảy ra.
Cô lập tức kiên định nhìn Hỏa nhi.
"Chị đã nói, sẽ không rời khỏi em, về sau cũng không, thậm chí chị cần xin lỗi đối với em, chúng ta không cần đứa nhỏ nữa, có được không."
Cảnh Diệt cúi thấp đầu, thật thấp nói.
Trong lòng Hỏa nhi run lên, nhưng cưỡng ép bản thân không tiếp tục để ý.
"Không liên quan đứa nhỏ, nó vô tội, đợi sinh nó ra, tôi sẽ trả lại cho Lang tộc các người! Sau này chuyện của các người, tôi không còn để ý!"
Thanh âm ngoan tuyệt, Cảnh Diệt kinh hãi, Hỏa nhi sẽ không biết dùng loại câu từ tuyệt tình thế này, càng sẽ không dùng với cô.
"Ý của em, là muốn vứt bỏ chúng ta!"
Cảnh Diệt lạnh lùng nói.
"Buổi tối hôm đó xem như là một giấc mơ đi, thế giới loài người chẳng phải có câu tình một đêm sao? Chẳng qua chỉ muốn thử chút thôi, thật ngại quá, Cảnh thống lĩnh! Xem chị là vật để thí nghiệm!"
Hỏa nhi quay đầu đi, cố gắng duy trì trấn định, cô không thể mềm lòng.
Trong lòng thì mặc niệm: Diệt, hãy rời khỏi em.
Sống bên em, chỉ khiến chị không có kết quả tốt.
"Nói lại lần nữa! Từ đầu chí cuối, em chỉ đùa giỡn chị!"
Cảnh Diệt nổi giận, toàn thân run rẩy, cô không thể tin được.
"Phải! Chỉ là đùa giỡn, cho tới nay tôi chưa từng thử qua yêu đương, ngẫu nhiên hôm đó Cảnh thống lĩnh xông vào, vì vậy, tôi liền quyết định thử với chị!"
Hỏa nhi từng chữ như lợi kiếm đâm vào ngực Cảnh Diệt.
Cảnh Diệt lùi mấy bước, miệng thở một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên.
"Được! Được lắm! Thế nhưng, chị phải nói em biết! Cảnh Diệt chị chính là vẫn sẽ ỷ lại vào em!"
Nói xong, nghiêng đầu rời khỏi phòng.
"Đức vua, hà cớ gì phải vậy!"
Bất Hối đau lòng đức vua bọn họ, cô tự biết rõ tình cảm mà cô dành cho Cảnh thống lĩnh là tình yêu chân thật, thuộc hạ như hắn còn biết rõ.
"Ta không muốn hủy hoại cô ấy!"
Đợi Cảnh Diệt đi một lúc, Hỏa nhi mới từ từ nghiêng đầu, trong con ngươi hồng hồng có chất lỏng trong suốt chảy ra.
"Là ta quá ngây thơ! Vốn chỉ là một giấc mộng, mà ta còn cho rằng là thật, bây giờ cũng là lúc nên tỉnh mộng rồi!"
Shura vương ôm mặt, không khắc chế được hơn cô bật khóc.
Cảnh Diệt tránh ngoài cửa, dựa lưng vào tường, hai tay nắm thật chặt, Hỏa nhi, em cứ vậy không dám tin tưởng vào tình cảm của hai ta ư?
"Diệt?"
Cảnh Kỳ ngoài phòng khách thấy Cảnh Diệt, nghênh đón, trên cổ cô vẫn để lại dấu hằn năm ngón tay đỏ tươi, lúc đó Shura vương thật sự nổi lên sát tâm.
Cảnh Diệt tiến lại gần, cô mới phát hiện cô ấy sắc mặt thâm trầm.
"Hãy trở về Lang tộc!"
Cảnh Diệt lạnh lùng nói.
"Tại sao?"
Cảnh Kỳ không giận ngược lại lại cười.
"Hỏa nhi không thích nhìn thấy chị, chị đi giùm tôi! Đừng để tôi phải trở nên hận chị!" Cảnh Diệt nghiến răng.
"Hận chị? Cảnh Diệt! Cô ta xém chút là giết chị, em còn tới đây trách cứ chị!" Cảnh Kỳ hỏi ngược lại.
"Tôi vốn tưởng chúng ta còn có thể làm bạn với nhau, dù sao cũng cùng lớn lên bên nhau, nhưng chị thay đổi rồi..."
Cảnh Diệt bất đắc dĩ nói.
"Người thay đổi chẳng phải là em sao? Cảnh Diệt! Em là cái đồ hèn nhát!"
Cảnh Kỳ trở nên cuồng loạn.
Cảnh Diệt bắt được cánh tay cô muốn vung tới.
"Chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ sớm! Từ đầu chí cuối là chị không chịu nhìn nhận sự thật này! Chị không đi tìm Hỏa nhi, em ấy sẽ có sát tâm với chị sao! Cảnh Kỳ, Tình nói đúng! Là tôi cho tới nay vẫn không nhìn rõ con người thật của chị!"
Cảnh Diệt dùng sức đánh rơi cánh tay cô, Cảnh Kỳ không đứng vững, xém chút ngã ra đất, còn may cô vịn tay vào bàn.
"Ý em là sao?"
Cảnh Kỳ chất vấn.
"Là chị cố tình tới trêu chọc Hỏa nhi, chị đã nói gì với em ấy!"
Cảnh Diệt hừ lạnh.
"Hahaha, chị chẳng qua chỉ nói, chị thích em.
Thế là sai à?"
Cảnh Kỳ lại tiến lên trước, nhìn chằm chằm Cảnh Diệt, trong ánh mắt lộ ra thâm tình.
"Tôi có mặt đúng lúc ở đó, lẽ nào không phải do một tay chị sắp đặt?"
Cảnh Diệt đẩy cô ra, kéo ra khoảng cách.
"Thật sự xem như tôi sẽ không biết? Tất cả mấy thứ âm mưu sắp đặt này của chị sao!!!"
Cảnh Diệt lớn tiếng quát to.
"Chị chỉ vì yêu em thôi, muốn sống bên cạnh em mà thôi!"
Cảnh Kỳ nhào vào lòng Cảnh Diệt, hai tay không ngừng đánh lên người cô.
Cảnh Diệt kéo cô ta.
"Vậy tại sao còn đi cưới tên đàn ông đó? Chuyện đã tới nước này, chúng ta vốn không thể quay đầu."
"Kịp mà! Chỉ cần em vẫn còn yêu chị! Hay là em chê bai chị, vì đã lấy người khác!"
Đôi mắt Cảnh Kỳ có lại thần thái.
"Trong tim tôi đã không thể dung nạp được thêm bất kỳ ai khác ngoài cô ấy!"
Lời này của Cảnh Diệt, không khác gì án tuyên tử hình của phán quan địa phủ với cô.
- --
"Xin hỏi, đây là nhà tổng giám đốc Cảnh?"
Có hai người giao hàng hỏi thăm.
Nghiêm Yên thoáng nhìn cái hộp trên tay bọn họ.
"Nhanh như vậy? Phải, mà đây là lễ phục của tổng giám đốc Cảnh hả?"
Người giao hàng gật đầu.
"Lang nữ vương, tớ mới gọi điện hồi chiều đây thôi, nhanh vậy ư?"
Nghiêm Yên đặt cái hộp lên bàn nhỏ.
"Đúng, shop này có hiệu suất rất cao, cũng là đối tượng hợp tác làm ăn lâu năm của tớ, thỉnh thoảng có vài trường hợp đột phát, trên phương diện này bọn họ làm phi thường tốt."
Cảnh Tình cầm chiếc hộp liền lên lầu.
"Tớ xém chút quên mất, còn có quần áo cho Lang Lang cũng cần giải quyết."
Cảnh Tình giữa đường ngừng lại, vỗ đầu.
"Một nhà ba người ân ân ái ái ha?"
Nghiêm Yên tặc lưỡi cười nói.
"Chuyện còn lại giao cậu giải quyết, với nhanh chút để Cơ Nhị mang bảo bối nhà tớ về đi chứ!"
Cuối cùng, bổ sung thêm một câu,
Mở chiếc hộp, cô hài lòng thưởng thức hai bộ lễ phục, đặc biệt là bộ màu trắng thấp ngực, Cảnh Tình đã không đợi kịp muốn thấy Tư Minh Vi mặc bộ này.
Cô gõ cửa phòng tắm, không thấy ai trả lời.
Cảnh Tình lại