Tên béo giống bị say vậy loạng choạng ngã trái ngã phải, hắn dùng sức lắc mạnh thân thể, để có thể hất Lang Lang ra.
Móng vuốt Lang Lang đi trước một bước vững vàng cố định sau lưng hắn, có sức trụ của tay và chân khiến lực cắn càng mạnh hơn, chất lỏng màu đỏ liền túa ra từ miệng bé con.
Tên gầy đứng một bên bị hù dọa sớm té đái ra quần, xụi lơ trên đất, ngồi bất động.
"Nó cắn chết tao rồi! Đau quá!!!!!!"
Gương mặt tên béo nổi cả gân xanh, vặn vẹo dữ tợn, hắn có thể cảm nhận da thịt trên cổ đang dần bị xé ra, đau đớn tê tâm phế liệt lan truyền khắp dây thần kinh đến toàn thân.
"Út ơi! Cứu tao với!"
Tên béo hướng tên gầy, lúc này chỉ biết cầu cứu hắn, giống như vớ được phao cứu sinh vậy, tên béo từng bước lảo đảo, nhào về hướng tên gầy ngã lên người hắn, không chống được sức nặng của tên béo, tên gầy ngã ạch xuống đất, nằm bất lực tại chỗ.
Đôi mắt Lang Lang dần đỏ như máu, tứ chi dùng sức, phóng xuống đất.
Trong miệng vẫn ngậm một khối máu thịt mơ hồ.
"Phi" một tiếng, phun qua một bên, tên béo cuối cùng cũng thoát được khổ ải, một tay bụm vết thương, nhưng vẫn không thể ngừng được máu.
Lang Lang bước từng bước về hướng họ, giống một con thú nhỏ khát máu, đôi mắt đỏ thẳm nhìn chằm chằm, cả hai bị hù dọa không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
"Giết hết bọn bay!"
Chuyện không thể tin được đang xảy ra, từng từ từng chữ được nhả từ miệng Lang Lang đang được nói hết sức rõ ràng, còn mang theo sát khí.
"Tha bọn tôi đi mà! Bọn tôi có mắt không thấy thái sơn, không dám nữa đâu!"
Tên béo bị hù sợ vãi cả linh hồn, tên gầy thì bò lồm ngồm dậy, dập đầu cầu xin tha thứ.
Không biết qua bao lâu, lúc tên béo ngẩng đầu lần nữa, đã không thấy bóng dáng Tiểu Lang Lang đâu, xung quanh không có lấy chút động tĩnh nào.
Tên béo mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, đã kinh sợ cộng thêm bị mất máu, thở một hơi xong, cũng hôn mê bất tỉnh.
- --
"Lang Lang!!!"
Tư Minh Vi toát mồ hôi lạnh, bật dậy gọi to, cả người run rẩy.
Cảnh Tình liền kéo cô vào lòng, dùng khăn thấm mồ hôi lạnh cho cô.
"Bảo bối! Đừng sợ! Có chị đây!"
Cảnh Tình lo lắng nhìn cô, từ lúc Tư Minh Vi bắt đầu ngủ, đã liền mơ thấy ác mộng, gọi thế nào cũng không tỉnh dậy, liên tục túa ra mồ hôi lạnh, cô chỉ đành ngồi một bên chăm sóc cô ấy.
"Tình! Lang Lang!"
Giọng Tư Minh Vi run rẩy, để mặc Cảnh Tình ôm, hít lấy hương thơm trên người cô.
"Từ từ nói! Em mơ thấy cái gì? Lang Lang làm sao?"
Cảnh Tình một bên nhẹ vuốt ve mái tóc cô.
"Lang Lang biến đổi! Miệng nó dính đầy máu! Tình! Lang Lang đâu rồi?"
Tư Minh Vi hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm bóng người Lang Lang.
"Bảo bối! Không sao đâu, Cơ Nhị mang Lang Lang ra ngoài rồi, lát nữa sẽ về."
Trong lòng Cảnh Tình mơ hồ có một loại dự cảm không lành, đã trễ vậy rồi, Cơ Nhị vẫn chưa về, điện thoại cũng không được, đừng nói đã thật sự xảy ra chuyện gì.
"Tình! Em sợ Lang Lang đã gặp chuyện! Đáng sợ quá! Em mơ thấy Lang Lang giết người!"
Tư Minh Vi dán đầu vào ngực Cảnh Tình, nghe thấy tiếng tim đập có lực của cô, hồi tưởng lại.
"Haha, bảo bối, Lang Lang còn nhỏ xíu, sao sẽ biết giết người! Em là suy nghĩ quá nhiều rồi."
Cảnh Tình an ủi.
"Không phải đâu Tình, trong mơ Lang Lang đã trở thành bộ dạng em không thể nhận ra.
Đều do em không tốt, từ khi Lang Lang chào đời, em đã không chăm sóc con bé thật tốt."
Thấy Tư Minh Vi bắt đầu tự trách.
Cảnh Tình đau lòng, hận không thể quay về quá khứ, biết hai mẹ con họ sớm hơn để chăm sóc cho họ.
"Cảnh nữ vương!"
Tiếng bước chân vội vã của Nghiêm Yên, trực tiếp mở cửa, trong tay đang cầm điện thoại.
Giờ phút này Tư Minh Vi vẫn còn mặc đồ ngủ, cổ áo rộng thùng thình lộ ra một mảnh trắng như tuyết, Cảnh Tình vội vàng dùng chăn bao bọc cô lại, ném cho Nghiêm Yên cái nhìn sắc như dao cạo.
Nghiêm Yên lui về sau hai bước, vội vàng khoát tay,
"Tiểu Vi Vi, tôi không thấy gì hết! Nhưng mà xảy ra chuyện rồi!"
Nghiêm Yên ném điện thoại cho Cảnh Tình.
- --
"Yêu quái! Có yêu quái!!"
Nhân viên y tế đưa tên béo lên cáng, lúc tên béo tỉnh lại, một bên đã được băng bó vết thương, một bên lớn tiếng kêu loạn.
"Cảnh sát! Có yêu quái! Cứu tôi với nhanh lên! Mấy người nhất định phải bắt được ranh con đó, sau đó giết chết nó!"
Lời nói tên béo không được mạch lạc, kích động không ngừng, bắt lại người nào cũng không ngừng nói với họ ba chữ có yêu quái.
Y tá lắc đầu, thở dài, ấn hắn xuống.
"Anh ơi, anh đã bị thương, vẫn nên nằm xuống trước đã!"
Đợi xe cứu thương đóng sập cửa, mà vẫn nghe được tiếng kêu la inh ỏi của hắn!
Có vài tên đàn ông mặc đồng phục không giống cảnh sát, tới xử lý hiện trường, một tên trong số đó nói chuyện điện thoại.
"Báo cáo đại tiểu thư! Mục tiêu biến mất, hiện trường chỉ có hai tên đàn ông, trải qua điều tra, bọn chúng là dân buôn người!"
"Trên con đường, vài giờ trước có người đã nhìn thấy đại khái sự việc, có vài tên đàn ông mang theo bao bố lên xe, bộ dạng phỏng chừng không sai biệt là loài người."
Tên đàn ông nghe xong gật đầu, cúp máy, phất phất tay.
"Thu đội!"
"Không thể nào! Lang tộc đi tổn thương loài người à! Tôi có thể bảo đảm với cô tộc tôi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy! Nếu đó là cậu tôi, thì ông ta sẽ càng không thể làm mấy chuyện ngu xuẩn như thế!"
Cảnh Tình vừa nghe là Âu Dương Vô Song gọi tới, liền giao Nghiêm Yên chăm sóc Tư Minh Vi, cầm điện thoại ra phòng khách.
"Sói sơ sinh vẫn chưa thành hình? Chuyện này..."
Nét mặt Cảnh Tình ngưng trọng.
"Chuyện này đã làm phiền tới cô! Tôi sẽ điều tra! Nhất định sẽ cho cô một sự giao phó!"
Cúp máy, trong lòng cô càng bất an, gọi Nghiêm Yên.
"Điện thoại Cơ Nhị, gọi được hay chưa?"
Giọng Cảnh Tình có chút gấp gáp.
"Lang nữ vương! Lẽ nào chuyện này liên quan tới Cơ Nhị và Lang Lang hả?"
Nghiêm Yên cũng khẩn trương theo.
"Gọi điện đi, nhanh liên lạc được với Cơ Nhị trước!"
Cảnh Tình không nhịn được vừa nói.
"Ban nãy tớ đã gọi liên tục, nhưng vẫn không liên lạc được, trên thực tế máy cô ấy đang ở trạng thái tắt nguồn..."
Nghiêm Yên ảo não vừa nói, vừa nhìn sắc mặt ảm đạm của Cảnh Tình, rụt cổ.
"Tiểu Thử! Sao cậu không chịu nói sớm với tớ!"
Cảnh Tình tức giận la mắng.
"Tớ...!tớ sai rồi mà..."
Nghiêm Yên cúi đầu, không liên lạc được Cơ Nhị, cô cũng thấy hơi lo, nếu điện thoại hết pin, giữa đường đã bị cái gì ngăn cản, mà không lựa chọn phương thức liên lạc khác, dù sao Cơ Nhị cũng là người lớn, cứ vậy không hiểu ra làm sao, đến giờ vẫn chưa thấy về.
"Chuyện này trước tiên đừng nói Tiểu đà điểu biết, cậu ở nhà đợi tin tức!"
Cảnh Tình ra lệnh.
Nghiêm Yên gật đầu.
Sói sơ sinh chưa thành hình sao? Không hợp lý, nếu là của Lang tộc, sao có thể tùy ý vứt bỏ ở nhân giới được.
Là Lang Lang? Càng không thể nào, Lang Lang là đứa nhỏ loài người, là loài người, sao