Oái oái, mù mắt chuột ta rồi!! Nghiêm Yên nhìn hai người tình chàng ý thiếp, phát sáng khiến cô chói mắt.
Lấy hai tay che mắt lại, Lang bà đứng một bên đôi chân mày cũng nhăn thành chữ giếng "井" luôn rồi.
Cắn khăn tay, nhe nanh toét miệng, tiểu thư, tiểu thư yêu dấu của ta, cô chuẩn bị không cần lão nhân nữa, là muốn có đôi có cặp với cô gái loài người này rồi đúng không?
Ô ô ô, mình tuyệt không thể dễ dàng nhân nhượng cho chuyện này xảy ra được.
Mình phải trở về Lang tộc tìm cho tiểu thư một lang quân như ý, thống lĩnh thị vệ Lang Nhị hình như ngưỡng mộ tiểu thư đã lâu, còn có sơn tây lão Hoàng ngưu cũng đã để ý tiểu thư rất lâu rồi, cái tên đông bắc Hùng lão đại cũng không tồi.
Lang bà đếm đốt tay, đếm số người theo đuổi Lang nữ vương.
Nghiêm Yên góp ý.
"Lang bà ah, bà không thích loài người cũng không nên gieo họa cho Lang nữ vương ah, mấy tên đầu trâu mặt gấu này, bộ dạng phải nói là đại lang uy vũ tái thế, nói sao thì Lang nữ vương cũng mang cốt cách cao quý của huyết thống hoàng tộc, bà đây là đang muốn lai giống sao?"
Lang bà nghe vào cảm thấy có lý, lau lau nước mắt.
"Tiểu Thử a, Lang bà chăm sóc cháu từ nhỏ đến lớn, cháu với tiểu thư thanh mai trúc mã, phải giúp tiểu thư quay trở lại con đường chính đạo, đoạn tuyệt với loài người mặc kệ có hùng tính hay là thư tính, sinh vật nào cũng được!"
Trong mắt Nghiêm Yên lóe lên tia sáng, tính kế trong đầu.
"Chuyện này hả, Lang bà, cháu cảm thấy bà hẳn cứ về Lang tộc trước xem xét sói hùng gấu mãnh gì đó cho Lang nữ vương, chứ cứ lưu lại đây cũng đâu phải là cách đúng không?"
Trong lòng Hoàng Thử Lang thích thú cười trộm, mau về Lang tộc đi, đừng quấy rầy bổn tiểu thư xem trò vui.
Nghiêm Yên lại vỗ vai Lang bà.
"Yên tâm, cháu sẽ thay bà trông nom kỹ Lang nữ vương."
Để lộ ánh mắt chân thành, cô dụ dỗ từng bước.
Đúng như dự đoán, Lang bà nhìn Lang nữ vương quyến luyến không thôi, lắc mình biến mất.
Nghiêm Yên thở phào nhẹ nhõm, hướng Cảnh Tình hô lên.
"Lang nữ vương a, cậu còn không cảm ơn tớ, xem tớ giúp cậu đuổi phiền phức đi rồi."
Cô vẫn đang đắm chìm trong phục vụ ôn nhu của Tư Minh Vi, đương nhiên không vui khi có người quấy rầy.
"Tiểu Thử, quán cậu chẳng phải còn nhiều việc cần xử lý sao? Còn chưa về đi?"
Ý nói, biến khỏi đây nhanh lên chút.
Đm! Nghiêm Yên hôm nay đã biết cái gì gọi là trọng sắc khinh bạn, có tình yêu liền quên bạn bè rồi.
"Cảnh nữ vương, cậu qua cầu rút ván như vậy luôn à! Chị dâu, tui kể chị nghe, trước kia ở quán bar của tui á Cảnh nữ vương tối nào tới chơi cũng được rất nhiều các em nhìn ngắm, có một lần Lang nữ vương uống rượu say vô tình đã..."
Lời còn chưa dứt, Tiểu Thử liền trực tiếp bị ném ra khỏi cửa, văng xa trên đất, cửa đóng lại một tiếng "rầm".
Tư Minh Vi kinh ngạc trước Cảnh Tình vừa rồi hình như là nhấc Nghiêm Yên lên ném ra ngoài, tổng giám đốc mạnh thật ah.
Bất quá mấy lời Nghiêm Yên vừa nói, cô vẫn có chút để ý, nhưng ngẫm lại thì, đây là chuyện riêng của tổng giám đốc, cô cũng không có quyền hỏi nhiều.
Thấy biểu tình ngơ ngác của Tư Minh Vi, Cảnh Tình lập tức nhìn thẳng vào mắt cô.
"Đừng nghe lời Nghiêm Yên, đầu óc cậu ấy có lúc không xài được, nói toàn những chuyện mơ hồ, chẳng là tôi thường hay đến quán cậu ấy uống rượu thôi."
Vốn không cần phải giải thích, nhưng Cảnh Tình vẫn nói.
Tư Minh Vi thật lâu mới nói.
"Uống rượu nhiều không tốt cho sức khỏe...!tổng giám đốc sau này chị uống ít một chút..."
"Sau này em nấu cơm cho tôi, tôi sẽ mỗi tối về nhà đúng giờ."
Cảnh Tình lại tiếp tục trêu chọc Tiểu Lang Lang.
Cảm giác ngọt ngào xông thẳng lên đầu, Tư Minh Vi thì ngốc ra cười haha.
Nghiêm Yên bốn chân chổng lên trời, ngửa mặt nhìn trời.
"Mẹ nói không sai tí nào, Hoàng Thử Lang mà làm chuyện tốt là sẽ bị trời phạt!"
Lê tấm thân đau nhức trở về quán bar, không sai biệt lắm cũng đến thời gian mở cửa.
Nhưng không ngờ có một người đang đứng trước quán rồi, ồ?
"Thương hỗn cầu là cậu?"
"Hoàng Thử Lang, haha, không ngờ cậu vẫn còn nhận ra tôi!"
Thương Lãng Thác hào sảng nhún vai.
"Không gặp nhau nhiều, có điều cậu là chỗ sinh tử chi giao với Lang nữ vương, tôi làm sao quên cậu được!"
Hai người tiến vào quán bar, Nghiêm Yên tự rót cho cô một ly.
"Thương hỗn cầu, tối nay tôi khao, cậu cứ tự nhiên."
"Khách khí như vậy, vậy tôi càng không thể khách khí rồi!"
"Sao cậu lại ở đây, lẽ nào đặc biệt đến thăm tôi sao?" Nghiêm Yên trêu ghẹo.
"Tốt nghiệp rồi, đang chuẩn bị tìm việc." Thương Lãng Thác châm điếu thuốc.
"Hỗn cầu, học hút thuốc lá bao giờ vậy."
"Thời gian chán nản, tự nhiên biết."
Thấy gương mặt cô đầy mất mát, Nghiêm Yên an ủi.
"Chuyện cũng trôi qua lâu rồi, cậu vẫn không buông bỏ được?"
Thương Lãng Thác gật đầu.
"Hai năm đó, tôi cảm thấy đã dùng hết cả cuộc đời mình..."
Duỗi người vươn vai, cô một hơi uống cạn ly rượu.
"Nhắc đến thì cậu đang đi tìm dạng công việc gì, tất cả công ty trong thiên hạ có rất nhiều vị trí tha hồ cho cậu chọn!"
Thấy Thương Lãng Thác mặt hơi biến sắc, Nghiêm Yên phát hiện mình đã nhỡ lời, làm bộ ho khan.
"E hèm, tôi lắm chuyện thôi, cậu cũng hiểu mà."
"Tiểu Hoàng, tôi rất nhớ cô ấy..."
Càng nói, Thương Lãng Thác càng nghẹn ngào.
Nghiêm Yên xoa lưng cho cô.
"Khóc ra hết, sẽ thấy dễ chịu hơn...!đã như vậy, thì đi tìm cô ấy, tình cảm mà, cả đời có thể tìm được một người duy nhất không phải chuyện dễ dàng."
"Tìm...!đi đâu mà tìm...!đã có lòng tránh mặt, thì tìm thế nào cho ra được..."
Thương Lãng Thác lại rót đầy ly rượu, uống một hớp.
Cả đêm, Nghiêm Yên hầu rượu cùng cô.
Cuối cùng Thương Lãng Thác say khướt, Nghiêm Yên đỡ cô ra phòng nghỉ sau quán.
Đối với chuyện Thương Lãng Thác, cô biết được một chút từ Lang nữ vương.
Cảm thấy đáng tiếc cho cậu ấy, hôm nay nhìn thấy Thương Lãng Thác ra bộ dạng này, Hoàng Thử Lang cô cũng bị lây nỗi niềm cảm xúc từ cậu ấy.
Thật sự hy vọng các đôi yêu nhau cuối cùng có thể đơm hoa kết mật.
Suy nghĩ vẫn là nên điện cho Lang nữ vương một chút.
Cảnh Tình dỗ Tiểu Lang Lang ngủ xong, mới xuống lầu.
Về chuyện bảo bảo, Tư Minh Vi cảm thấy Cảnh Tình để ý so với người mẹ ruột là cô chỉ có hơn.
Mấy thứ vật dụng dành cho con nít này, đều là hàng tốt nhất.
Cô ấy còn đích thân trang hoàng phòng ngủ cho Lang Lang, bận bịu đến tận lúc này.
Cảnh Tình nhìn thấy Tiểu đà điểu đứng ngồi không yên ở sô pha.
"Em nghỉ sớm đi, sáng mai còn đến công ty với tôi."
"Hm...!chuyện đó...!tổng giám đốc,