Khẩu vị Tư Minh Vi vốn không nhiều, chỉ ăn được vài miếng.
Liền bắt đầu thơ thẩn, ánh mắt thi thoảng liếc về phía cánh cửa.
Em trai Cảnh Tình chuyển lời lại nói Tình có chuyện phải ra ngoài, còn dặn dò, bảo cô không cần lo lắng.
Từ khi mơ thấy cơn ác mộng, Tư Minh Vi từ đầu đến cuối luôn lo âu trong lòng, hôm nay, cô khẩn trương muốn gặp Lang Lang.
Bây giờ, trong ngôi nhà chỉ còn lại cô và cậu em trai Cảnh Tình, là chuyện gì, khiến Tình, cả Lang Lang, Nghiêm Yên, Cơ Nhị đều không thấy đâu.
Trực giác mách bảo với cô, Cảnh Tình nhất định có chuyện giấu cô.
"Chị dâu, chị không ăn thêm nữa sao?"
Cảnh Thiếu Kỳ thấy Tư Minh Vi ngồi không yên, liên tiếng khuyên nhủ.
"À, tôi no rồi."
Tư Minh Vi mỉm cười trả lời.
"Cảm ơn cậu đã nấu cho tôi, ăn rất ngon."
"Chị dâu, với em mà còn chị khách khí.
Chị sẽ là chị dâu tương lai của em, hạnh phúc chị hai đều đặt cả lên chị, thân là em út yêu dấu, em nhất định phải chăm sóc chị chu đáo."
Cảnh Thiếu Kỳ làm động tác tay khoa trương, cao giọng nói.
"Haha, cậu thật thú vị..."
Tư Minh Vi bị hắn chọc cười, không nhịn được cười ra tiếng.
Cảnh Thiếu Kỳ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô, không hiểu làm sao.
"Kia, trong nhà Tình còn những ai vậy?"
Tư Minh Vi tò mò hỏi.
Quen biết Cảnh Tình đã lâu, cô ấy rất ít đề cập tới gia đình, hôm nay em trai Cảnh Tình xuất hiện, vừa vặn có thể mượn dịp hỏi thăm, cũng để chuẩn bị tư tưởng trước luôn.
"Chị hai chỉ có một người em trai, phụ vương với mẫu hậu...!à không, là cha với mẹ."
Cảnh Thiếu Kỳ tát miệng, nguy hiểm thật, vừa rồi xém tí lỡ miệng.
"Với rất nhiều họ hàng...!chị dâu à, thật ra chị không cần phải lo lắng, chỉ cần chị hai em nhận định, thì sẽ không ai phản đối đâu~"
Cảnh Thiếu Kỳ nhìn thấu tâm tư Tư Minh Vi, liền vội nói.
"Tình, hẳn là được sinh ra trong gia đình rất danh giá..."
Tư Minh Vi giọng có chút ưu sầu.
"Chẹp...!chị dâu chị sao vậy, hình như chị không được vui, có phải em đã nói gì sai không?"
Cảnh Thiếu Kỳ thấy biểu tình Tư Minh Vi, lập tức nóng nảy, trong lòng mặc niệm, chị đừng làm gương mặt sầu muộn a, lỡ để chị hai về thấy được, em tiêu đời chắc luôn.
"Không, tôi chỉ cảm thấy Tình luôn cho người ta cảm giác rất khác biệt, luôn cao cao tại thượng, một bộ tư thái nữ vương khiến người phải ngẩng nhìn, bất cứ lúc nào cũng hiển lộ sự cao quý, một người tốt đẹp như vậy.
Trước kia tôi luôn nghĩ, là người gì mới có thể xứng đôi với cô ấy..."
Tư Minh Vi lộ ra ánh mắt mơ màng.
"Ngừng! Chị dâu, chị nói lung tung gì vậy? Người xứng đôi với chị ấy chẳng phải chị sao, hây dà, chị thật sự nghĩ linh tinh quá rồi, chị hai phải nhanh nhanh cưới chị về chứ không thì."
Cảnh Thiếu Kỳ cố gắng cải chính.
"Cậu không phản đối chút nào chuyện giữa tôi và chị cậu sao? Tôi là nữ nhân, còn là một nữ nhân không một xu dính túi."
Tư Minh Vi nhìn về Cảnh Thiếu Kỳ, rất mong đợi câu trả lời của hắn.
"Phản đối ư? Chỉ cần chị hai thích là được, nói yêu thương cũng là chị ấy, em có lập trường gì phản đối chứ.
Nhắc tới thì, em cảm thấy chị dâu là người rất chân thành, chị ở bên cạnh chị hai là tuyệt nhất.
Chị dâu à, có phải chị vẫn cảm thấy không xứng đôi với chị hai."
Cảnh Thiếu Kỳ bày ra động tác "No", tiếp tục nói.
"Bỏ đi tướng mạo, gia thế, tiền tài, địa vị, chị cảm thấy chị em còn lại thứ gì?"
Cảnh Thiếu Kỳ nghịch ngợm nhìn Tư Minh Vi.
"Không có tất cả mấy thứ trên, thì Tình vẫn là Tình, là Cảnh Tình của tôi."
Tư Minh Vi cười tự nhiên nói.
Hai chị em đều thích nói đạo lý lớn lao nhỉ.
"Câu trả lời gần đúng.
Không tính những thứ trên, chị hai vẫn còn một tấm lòng chân thành, một lòng một dạ yêu thương chị thật lòng.
Tướng mạo chẳng qua chỉ là cái xác, loài người rồi sẽ già đi.
Vật chất, địa vị, danh dự, tất cả đều chẳng thể mang theo vào quan tài.
Nhưng chị em yêu chị thật lòng, là cả một đời, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ theo chị."
Cảnh Thiếu Kỳ nghiêm mặt nói.
Tư Minh Vi nghe thấy mà tim đập loạn nhịp.
Cô bắt đầu ảo não, vì sao tới tận lúc này, mà cô vẫn hoài nghi tấm lòng của Tình.
"Chị dâu, ăn thêm chút nữa hen.
Chị hẳn nên mập ra một chút, chị em ôm mới thấy thoải mái~"
Cảnh Thiếu Kỳ trêu ghẹo nhìn cô.
Tư Minh Vi cầm đũa lên, hướng một bàn đầy thức ăn bắt đầu tấn công.
Nghiêm Yên nhận được điện thoại Cảnh Tình, rốt cuộc cũng tìm thấy chặn lại con tàu trên biển.
Lúc cô mở túi vải, nhìn thấy gương mặt Cơ Nhị đầy máu, liền tức giận xuất quyền đánh đám đàn ông đang quỳ dưới boong tàu, rơi cả xuống nước.
"Bà điên, tỉnh lại đi!"
Bất luận cô có lay thế nào, Cơ Nhị cũng không mở mắt lên.
Cả thân người cô ấy lạnh lẽo một cách dị thường, từ lúc đẻ ra tới nay lần đầu tiên cô mới biết mùi vị sợ hãi là như thế nào.
Bà điên chết rồi ư? Sẽ không còn chửi mắng cô, không còn đánh nhau với cô, thân thể, âm thanh này, vĩnh viễn cô cũng không còn được nghe thấy? Không được, cô tuyệt đối không thể để Cơ Nhị xảy ra chuyện.
Thật may có người đi theo tốt bụng tiến lên nhắc nhở cô, lập tức đưa Cơ Nhị đi bệnh viện.
Từ đầu đến cuối Nghiêm Yên vẫn không buông Cơ Nhị, lúc đưa cô ấy lên cáng, cùng ngồi trên xe cứu thương, hai tay cô vẫn vững vàng nắm lấy tay Cơ Nhị.
Không muốn buông ra, chỉ sợ buông rồi, sẽ không còn được gặp lại.
Có lẽ giờ phút này, ngay cả Nghiêm Yên cũng không hiểu vì sao mình lại lo lắng đến vậy, để ý một người, vì cô ấy mà lo lắng sợ hãi.
Có điều không sao, chỉ cần bà điên tỉnh lại, hai cô vẫn còn một quãng thời gian rất dài, cô sẽ thử đi học, khóa học tình yêu gì đó.
Nghiêm Yên luôn dõi theo Cơ Nhị cho tới khi vào phòng cấp cứu, ngồi trên dãy ghế đợi, dựa lưng vào tường.
Mấy tên khốn đó, một bên cắn răng, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Bên ngoài phòng cấp cứu vắng tanh, chỉ có một cô gái xinh đẹp đang ngồi chán chường ở đó, lo lắng chờ đợi người đằng sau cánh cửa sinh tử.
"Mẹ, con phải làm sao?"
Lang Lang dùng hai vuốt nhỏ sờ gương mặt, dùng ánh mắt hỏi thăm, nhìn về Cảnh Tình.
"Không biến trở lại được?"
Cảnh Tình cũng rất phiền não, lắc đầu thở dài, bây giờ Lang Lang mang bộ dạng này, nên giao phó thế nào với Tiểu đà điểu.
"A ô...!mẹ thấy bộ dạng này của con, sẽ bị dọa sợ bất