"Hãy...!cứu lấy con tôi..."
Thanh âm Tiểu Thanh vang lên trong đầu Cảnh Tình.
"Giữ lại đứa con cô ta, đổi lại cô sẽ chết đấy, liệu có xứng đáng không?"
"Vậy cũng tốt, tôi với cô ấy xem như hết nợ.
Cứ vậy đi."
Thanh âm Tiểu Thanh ngày càng suy yếu, cuối cùng biến mất.
"Thả cô ấy ra! Cô định làm gì!"
Cherry muốn kéo Cảnh Tình ra khỏi Tiểu Thanh, chẳng qua vừa đụng vào người Cảnh Tình, cô liền bị một kình lực vô hình tống văng ra xa.
Bỗng, một luồng sáng xanh lá cây sáng lóa lên, từ trung tâm là Tiểu Thanh, lan rộng nuốt chửng cả Cảnh Tình.
Bị nhức mắt bởi ánh sáng, Cherry gần như không thể mở mắt lên, đưa tay ngăn trở ánh sáng, tương tự với Tư Minh Vi, cô thét lên.
"Tình!"
Chỉ trong chốc lát, có tiếng em bé khóc ré vang khắp phòng.
Ánh sáng dần tiêu biến, con dao cũng rơi xuống đất, Cảnh Tình nửa quỳ, ôm trong ngực một đứa trẻ được bao bọc bởi vầng sáng lục quang.
"Uhm...!đội ơn cô..."
Tiểu Thanh cố gắng đứt quãng nói, nghiêng đầu, hơi thở dần mất đi.
"Oeee oeeeee."
Đứa nhỏ trong ngực Cảnh Tình cũng cảm nhận được bi thương, khóc ré lên.
Cherry với Tư Minh Vi ngơ ngác nhìn hết thảy, Lang Lang chậm rãi chạy tới cạnh Cảnh Tình, ngẩng đầu nhỏ lên.
Oa! Em bé rắn, là em bé rắn.
Lang Lang hưng phấn nhún nhảy, nhào tới cạnh chân Cảnh Tình, tỏ ý cũng cho bé con xem em bé rắn nữa.
Đứa trẻ sơ sinh nhuốm màu đỏ của máu, nửa thân dưới không phải đôi chân người, mà là một đoạn đuôi rắn, giờ phút này đang tùy ý ngoe nguẩy.
Lại không cho người ta cảm giác một con quái vật kinh tởm, ngược lại lại rất đáng yêu, đặc biệt khi bé con chưa mở mắt, bàn tay nhỏ xíu bấu víu loạn xạ, vô thức mò được ngón tay Cảnh Tình, chính là bú mút một trận.
Cherry sững sờ tại chỗ.
"Rắn...!Tiểu Thanh...!ta..."
Như bị nuốt mất lưỡi, hai tay Tư Minh Vi bụm miệng, hai mắt mở to, trên gương mặt chứa đầy không thể tin được tất cả những chuyện vừa phát sinh trước mắt.
Cảnh Tình dùng ngón tay chọt chọt bên má em bé sơ sinh, bất giác nở nụ cười.
Nhưng khi vừa xoay người nhìn thấy bộ dạng há hốc mồm kinh sợ của Cherry, cơn giận dữ bùng lên dữ dội, một quyền đánh vào mặt cô.
"Nữ nhân khốn kiếp! Đứa nhỏ chính là của cô, cô ấy đã phải dùng tính mạng để hạ sinh nó.
Rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy?"
Hai tay Cảnh Tình bế em bé, muốn đặt vào lòng Cherry.
"Không...!con tôi ư, sao có thể, tôi với cô ấy cùng là nữ giới mà...!đứa bé này là yêu quái...!Tiểu Thanh chết rồi sao?"
Cherry chẳng qua lui về sau không ngừng, không muốn đưa tay tiếp nhận đứa bé.
Cảnh Tình càng nhìn càng nổi điên, nhưng cô phải chăm sóc cho Tư Minh Vi đang nằm bên kia.
"Tôi sẽ mang cả Tiểu Thanh với đứa nhỏ đi, cô cứ việc ở lại đây! Thứ cho chúng tôi chào sân sớm!"
Cảnh Tình vừa nói, vừa đi về hướng Tư Minh Vi.
"Cô không thể mang cô ấy đi! Đứa nhỏ cũng phải ở lại!"
Cherry nổi điên lao tới, muốn cướp lại đứa nhỏ trong lòng Cảnh Tình.
"Oe oe oe!"
Đứa nhỏ càng khóc lợi hại.
"Nghe thấy chưa, tiếng khóc của đứa bé."
Cherry kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt đứa bé, nhăn nhúm thành một đoàn.
Toàn bộ hành vi cô vừa làm liền hiện về trong đầu, hai tay Cherry ôm lấy đầu.
"A!!!!!!!!!!"
Cherry quỳ ngồi tê liệt trên nền đất, nhìn Tiểu Thanh trên giường.
"Tiểu Thanh...!cô là sủng vật của ta...!tại sao chưa qua sự đồng ý của ta đã bỏ lại ta mà đi..."
Cảnh Tình bước tới, một tay bế đứa bé, một tay bạt tai cô một cái.
"Cô thật sự không xứng đáng, vì một người phụ nữ như cô."
Cảnh Tình vô cùng tức giận, chỉ thấy trạng thái Tư Minh Vi ngày càng không ổn, cô ấy ngã nằm trên giường, cả người run rẩy một trận.
"Nữ nhân khốn kiếp! Cô đã cho vợ tôi uống thứ gì?!"
Cảnh Tình thật sự muốn xé xác nhân loại trước mặt.
"Chẳng có gì cả, chỉ cần trong vòng một giờ cô lên giường với cô ấy..."
Lời còn chưa dứt, Cảnh Tình liền đạp vào bụng Cherry, làm cô ngã xuống nền đất.
Oa! Mẹ nổi điên rồi!
Tiểu Lang nằm một bên xem kịch nãy giờ, giờ phút này cái đuôi nhỏ nhắn động đậy, lập tức hăng hái chạy tới bên cạnh chân Cảnh Tình.
Mẹ, cứu mẹ ngốc nghếch quan trọng hơn.
Móng vuốt Lang Lang bấu lấy váy dài của Cảnh Tình.
Cảnh Tình lòng như lửa đốt, nhìn bộ dạng Tư Minh Vi, đoán chừng cô ấy sẽ không kịp rời khỏi đây.
Vì vậy cô gọi một cuộc điện thoại.
Một hồi công phu, một đám người mặc vest đen xông vào đưa Tiểu Thanh với em bé rắn rời đi, Cherry cũng hoàn toàn không ngăn cản, chẳng qua chỉ ngồi ngây ngốc ở đó, trên gương mặt cũng không tức giận, trơ mắt nhìn đám người mang mẹ con Tiểu Thanh rời đi.
Cảnh Tình chỉ quay đầu nhìn cô một cái, liền bế Tư Minh Vi rời khỏi phòng.
Hai tay Tư Minh Vi vững vàng choàng qua cổ Cảnh Tình.
"Tình...!chúng ta đi đâu..."
Chỉ ôm thôi, nhưng Cảnh Tình đã có thể cảm nhận ngọn lửa nóng rực từ cơ thể cô.
Tư Minh Vi vô thức đưa đầu lưỡi, liếm liếm môi, sau đó hướng Cảnh Tình tấn công, nụ hôn rơi xuống gương mặt, xuống cổ Cảnh Tình như thác đổ.
"Tình...!người em nóng quá....!hức..."
Thanh âm nhàn nhạt mang theo nức nở.
"Ngoan, cục cưng sẽ không sao, lập tức hết nóng ngay thôi."
Cảnh Tình nhẹ hôn cô một cái, nào ngờ Tư Minh Vi kéo đầu cô lại, hướng đôi môi đỏ mọng chính là hôn một trận loạn xạ, ý đồ càng sâu muốn vói đầu lưỡi vào trong miệng.
Cảnh Tình miễn cưỡng kéo ra khoảng cách, chỉ thấy đôi mắt Tư Minh Vi quyến rũ như tơ như lụa, vẻ mặt cười ngây ngô khác lạ, nhìn mình chằm chằm.
"Tiểu đà điểu, em đang câu dẫn chị ư?"
"Haha, Tình, em muốn chị! Thật sự rất muốn rất muốn."
Bàn tay Tư Minh Vi trượt vào vùng áo trước ngực Cảnh Tình, ngón tay như khảy một khúc cầm, lướt qua hai ngọn đồi đầy đặn của Cảnh Tình.
"Ưhm..."
Cảnh Tình không kềm được tiếng rên, nhưng lập tức liền ngậm miệng.
Bây giờ các cô vẫn đang trong tầng hầm, khách khứa ngoài sảnh không hề biết trong căn phòng đang phát sinh chuyện gì, nhưng cũng không đồng nghĩa bọn họ sẽ không chú ý thấy.
"Cục cưng, ráng nhịn một chút, về phòng chị sẽ cho em."
Cảnh Tình nói nhẹ bên tai cô.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tư Minh Vi lại to gan lớn mật duỗi tay xuống phần bên dưới, ngay vùng tư mật Cảnh Tình.
Thần kinh Cảnh Tình căng