Lưu Tử Tinh hừ hừ giai điệu rời đi, bỏ lại trong ngõ nhỏ vẫn còn phê pha quên trời quên đất đê tiện đại thúc.
Đi tìm cái tửu lâu ăn uống no nê mừng chiến thắng.
Ân! Cũng có thể nói là dò tin tức hoặc hít drama~
Đôi lúc hắn thật không hiểu tại sao tửu lâu nơi này lại hút tin tức tới vậy, gần như bất kì cái gì tin tức quan trọng đều từ đây mà ra! Hoặc là xảy ra các tràng đánh đấm, giết chóc!
Lưu Tử Tinh thở dài: “Cấm địa cho người bình thường a!”
Đi vào tửu lâu, ngươi phải sẵn sàng chạy trốn bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể thành cái bị hại tiểu pháo hôi!
Đang ăn đang uống, bàn bên cạnh đập cái rầm! Sau đó đánh nhau! Quen thuộc a!
“Rầm!”
“! ” Lưu Tử Tinh im lặng.
Nói đùa chút thôi có cần làm thật không? Tại sao lần nào ta nói tới sáo lộ nó cũng xuất hiện là thế nào? Chẳng lẽ ta thật sự là Khí Vận Chi Tử?
‘Không, không! Không có cái nào Khí Vận Chi Tử mất 16 năm mới quay ra Võ Hồn cả!’ Nhớ tới 16 năm chờ đợi, Lưu Tử Tinh có loại muốn khóc than xúc động.
Trước bàn 3 cái trung niên đại hán tức giận đứng lên, bộ dáng hung thần ác sát bao vây lấy một thiếu niên.
Lưu Tử Tinh thở phào, kiểu này chắc sẽ không có vô tội người bị vạ lây a!
Nếu không ngoài ý muốn cái thiếu niên này sẽ quyền đả đại hán, chân đá trung niên!
Tuy nhiên không có việc của mình, tiếp tục ăn a!
Cái kia thiếu niên sắc mặt lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn như thế nào!”
“Hừ! Ta đã bảo tiểu tử ngươi bao nhiêu lần!! ”
Lưu Tử Tinh: Hít hà! Chuẩn bị đánh nhau a!
“Làm ơn mua giùm bọn ta những Linh Thảo này! Nhà ta còn có mẹ già đang ốm!” Vừa nói 3 người bọn hắn quỳ xuống dập đầu cầu xin!
Lưu Tử Tinh bị chấn choáng, sáo lộ này cua có chút nhanh!
Hắn lúc này mới phát hiện ra, thế giới này có chút điên! Sáo lộ không bao giờ theo lẽ thường vận hành!
Lưu Tử Tinh: Ta cái nghiêm túc người lại phải vào tấu hài Huyền Huyễn văn! Có chút bất đắc dĩ a!
Thiếu niên thở dài: “Tốt!”
“Cảm tạ ân nhân! Cảm tạ ân nhân!”
Lưu Tử Tinh ăn miếng cơm nóng, bỗng dưng trợn tròn mắt nhìn bị lấy ra Linh Dược.
Trong đó có 2 thứ là Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan cần a! Quả nhiên tửu lâu đến không sai! Là cái phúc địa!
Lưu Tử Tinh nhịn không được đứng dậy, nhìn cái kia thiếu niên cười nói: “Huynh đệ, có thể hay không bán cho ta hai thứ này?”
Nghe Lưu Tử Tinh bắt chuyện, thiếu niên có chút bất ngờ sau đó cười gật gật đầu: “Huynh đài cứ lấy tự nhiên! Xem như ta Diệp Phi Phàm dùng đế kết bằng hữu đi! Không biết huynh đài tôn tính đại danh?”
Thiếu niên này bộ dáng là cái rất thiện lành tiểu bằng hữu! Lưu Tử Tinh lâu lắm rồi mới thấy như vậy tính cách dễ dàng người thì hố người chi tâm lại ngo ngoe nổi dậy!
“Không thể làm bậy! Người ta đây là mới giúp ta a!” Trực tiếp niệm kinh phật, bỏ đi trong lòng ác niệm.
Nhắc tới kinh phật mới nhớ, Tịnh Ninh đưa cho cái kia Phật Tử Kinh hắn đã lĩnh ngộ được gần hết nhưng cứ thấy thiếu thứ gì.
Tạm thời chỉ có thể ngăn chặn được một ít ma niệm trong người ngoài ra thì không có cái gì khác tác dụng.
Nếu Tịnh Ninh biết hắn tình trạng chắc sẽ chửi má nó, đôi lúc việc làm vô tình lại có kết quả cố tình a~
Lưu Tử Tinh: Ta kinh khủng ngộ tính không phải thứ mắt già nghiện hút như ngươi có thể hiểu!
Đột nhiên Hệ Thống lại lên tiếng!
“Phát hiện Khí Vận Giả, đang rà quét!”
[Diệp Phi Phàm! Người mang Công Đức Châu, chỉ cần làm việc tốt liền sẽ có công đức gia thân! Năng lực không rõ! Đánh giá: Ma Đạo Dị Loài! ]
Lưu Tử Tinh: “! ”
Xem ra Khí Vận Giả không có tên nào là bình thường! Phi! Trừ ta ra không có tên nào bình thường!
Nụ cười trên môi có hơi gượng ép: “Đa tạ! Đa tạ! Ta gọi là Lưu Tử Tinh!”
Diệp Phi Phàm nhìn hắn tiểu dung có chút miễn cưỡng thì nhíu mày nói: “Không biết huynh đệ có việc gì buồn rầu sao? Bằng không để ta giúp ngươi?”
“Haha! Không có gì! Không có gì! ”
Trong lòng chửi thầm, quả nhiên là Ma Đạo Dị Loài! Thế nhưng chưa gì đã muốn giúp người khác!
Lưu Tử Tinh cười cười: “Haha! Ta còn có việc, phải rời đi!”
“Lưu huynh đứng lại! Có việc gì thì cứ nói với ta! Ta nhất định sẽ giúp đỡ a!!”
Lưu Tử Tinh trợn mắt, nhanh chóng chạy khỏi tửu lâu.
Tửu lâu chưởng quầy nhìn bàn ăn của hắn thì hét lên: “Ăn quỵt a!!”
Lưu Tử Tinh: Ta không cố ý! Thật sự là không cố ý! Đơn giản chỉ muốn thoát khỏi cái kia họ Diệp mà thôi!
Ăn một bút bá vương cơm, Lưu Tử Tinh mỹ mãn rời đi!
Lần theo chỉ dẫn của người khác, hắn đi tới Ngũ Tà Môn viện trạch.
Đế Đô thước đất như thước vàng, bất quá Ngũ Tà Môn là cái lớn tông môn thì làm sao lại không có khả năng mua một ít