Lưu Tử Tinh: Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!
Hán cảm thấy bản thân là cái bằng hữu rất chất lượng, vì bạn bè quên thân!
Theo thời gian trôi qua càng nhiều người tiến đến, bất quá không có ai tiến vào trong, Đế Mộ là một ngọn núi to, trước mặt bọn họ là một cửa động nhưng bị đóng chặt.
Có thể cửa vào liền là ở đấy, nhưng theo vài người thử mở ra nhưng kết quả đổi lấy được chỉ có thất bại.
Xem ra ngoài lệnh bài làm chìa khóa để tiến vào, Đế Mộ còn có một ít hạn chế, có thể sẽ vào một lúc lâu sau mới mở ra.
Lưu Tử Tinh cũng phát hiện chuyện này, biết việc không vội được nên liền đi dạo chung quanh, bộ dáng của hắn nhàn nhã vô cùng không hề có tí hối hả như đang tranh giành cơ duyên.
Dẫu sao bây giờ Công Pháp Võ Kỹ hay Thuật Pháp gì hắn đều có hết cả rồi, Tu Vi hiện tại do Cấm Kỵ Trúc Cơ Đan chưa luyện thành nên cũng không vội vã được gì, thành ra Lưu Tử Tinh đối với cơ duyên bên trong Đế Mộ có chút xem nhẹ.
Nếu như bên trong có Ngũ Giai Linh Dược thì hắn có thể sẽ điên một lần.
Ngoài ra đối với nửa trạch nam Lưu Tử Tinh mọi việc liền như mây bay~~~
Lưu Tử Tinh: Tu Vi không vội, thiên tư của ta còn luyện không được cảnh giới cao?
Nhưng mà đi dạo một lúc thì Lưu Tử Tinh thấy có chút kỳ quái, nơi hắn đứng gần như không có người thèm ngó tới!
Không nên như vậy, trong Bí Cảnh quan hệ là đấu đá lẫn nhau, cho dù một chút dị động thôi cũng sẽ thu hút được người khác quan tâm, tại sao ta đi dạo ở khu này không ai thèm ngắm nghía?
Lưu Tử Tinh cũng không có cảm thấy chính mình quá xem trọng bản thân, dù sao nếu có một tiểu tử không biết từ đâu tới chạy loạn khắp nơi, hắn cũng sẽ nhìn ít nhất một hai!
Nhưng đám người này lại không hề! Như thể là không biết hắn tồn tại vậy!
Phệ Thiên bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, quan sát một hồi cảnh vật chung quanh thì nói: “Chúng ta đi vào trận pháp.
”
Lưu Tử Tinh nhíu mày: “Trận pháp? Ý ngươi là có người muốn hại chúng ta nên dàn trận sao?”
Sáo lộ này quen thuộc phết! Bất quá không nên! Ta rõ ràng đâu có trêu ai chọc ai a!
Lưu Tử Tinh vẫn không hề nhận thức được bản thân mức độ gây thù, vẫn cho rằng chính mình rất hiền lành không chọc phá ai bao giờ!
Phệ Thiên gãi gãi đầu: “Hình như không phải chặn giết, mà là chúng ta loạn dạo đi vào trận pháp của người ta! ”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Như vậy cũng được?
“Thế! Đi xem chung quanh kiếm tên đó coi hắn có làm mờ ám gì không?”
“Tán thành! ”
Một người một chó mang một bụng xấu ý tưởng khởi hành tìm ra người dàn trận, giống như vậy ảo trận che lấp người nhìn chắc chắn có bảo!
Đây là kinh nghiệm nhiều năm hình thành ý nghĩ! Nếu ngươi không có làm gì mờ ám thì cần che lấp sao?
Lưu Tử Tinh: Ta đây là trừ hại! Không thể cho hắn làm ác được!
Vâng! Hắn tuy là cái Ma Đầu nhưng tinh thần ‘chính nghĩa’ lớn lao vô cùng!
Lưu Tử Tinh mang theo ‘chính nghĩa’ chi tâm, đi sâu vào trong tìm tòi!
Không lâu sau đó, hắn phát hiện một cái người khả nghi đang ngắm nghía chung quanh không biết làm gì.
Lưu Tử Tinh đương nhiên sẽ không dại khờ lao ra, trước tiên phải đợi tên đó làm xong cái đã! Phi! Đánh giá tình hình!
Nhưng vừa ngồi xuống, đằng trước cái người mờ ám kia tuy vẫn mày mò làm việc, ngoài miệng thì bình tĩnh nói: “Ngươi đi ra đi, ta biết ngươi trốn ở đó!”
Lưu Tử Tinh ánh mắt phát ra quỷ dị hào quang, chẳng lẽ là phát hiện hắn? Mẹ nó! Sơ suất rồi, biết trước tiểu tử này nhạy cảm như vậy thì ta liền dùng Áo Choàng Tàng Hình!
Lưu Tử Tinh cùng Phệ Thiên bước ra nửa bước, định mở miệng nói với cái người mờ ám kia vài lời!
“Ai da? Thật sự không có người? Cái này không đúng nha, lúc trước rõ ràng chiêu này dùng rất tốt mà, lần này sao lại không có ai vậy a?” Cái người này vò đầu nói một mình, bộ dáng nghi hoặc vô cùng!
Lưu Tử Tinh: “???”
Phệ Thiên: “???”
Mẹ nó, chút nữa liền bị lừa!
Quả nhiên đây là cái Ma Đầu! Tâm tình âm trầm như vậy, chắc chắn là cái tàn độc Ma Đầu!
Lưu Tử Tinh đã quyết tâm phải ngăn chặn cái này ác độc Ma Đầu! ‘Chính nghĩa’ chi tâm cũng như trong lòng một ít tự tôn khiến hắn không thể nhịn nỗi nhục này được!
[Khí Vận Giả: Bạch Linh Ca]
[Đào mộ chuyên ngành, chuyên Bát Môn Chi Thuật! Vạn ác chi nhân, chuyên đào mộ nhà người khác]
Lưu Tử Tinh: Ác nhân a!
Bạch Linh Ca kia nhìn bình mình đằng xa, tử khí lẫm liệt.
Dưới ánh mắt của Lưu Tử Tinh, hắn nhỏ một giọt Tinh Huyết vào La Bàn Bát Quái trên tay.
La Bàn Bát Quái biến đỏ, phát ra cứng còng âm thanh, chuyển động từ từ!
Phía dưới trận pháp phát sáng, hai màu đen trắng khí vụ che