Ở bên trong Dược Lộ đã nước ngầm mãnh động, ngược lại Thánh Nhân Lộ thì an nhàn hơn nhiều.
Bạch Linh Ca sắc mặt nghiêm túc nói: “Ngươi có thể cho ta truyền thừa của ngươi được không?”
Hoàng kim đức phật mỉm cười: “Thí chủ có thể nói cho ta theo thí chủ thì truyền thừa của ta nên lấy thế nào?”
Bạch Linh Ca: “???”
Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Đặt cái câu hỏi gì kì thế hả?
“Ách! Truyền thừa qua thức hải?” Bạch Linh Ca nói mò, dù sao là hắn không tin bản thân nói đúng! Khi đã chuẩn bị chuyển sang cái truyền thừa khác thì hoàng kim đức phật mỉm cười vỗ tay: “Haha! Chính xác! Chính xác!”
Bạch Linh Ca một mặt chấm hỏi, ta thế nhưng trả lời đúng sao?
Hoàng kim đức phật mỉm cười phúc hậu nói: “Ngươi có thể trả lời một câu hỏi khó như vậy chứng tỏ là có đại trí tuệ! Có đại trí tuệ thì sẽ biết ra lựa chọn đúng sai! Thực ra khi ngươi lựa chọn truyền thừa của ta thì nhân quả hai bên đã kết thành!”
Bạch Linh Ca ánh mắt hiện lên nóng rực hào quang, Thánh Nhân Lộ này quá dễ dàng a! Chưa gì mà đã lừa! Phi! Đã nhận được truyền thừa!
Hoàng kim đức phật tay một chùm sáng bắn vào mi tâm Bạch Linh Ca, người sau nhận được truyền thừa thì ngồi xuống xếp bằng tiếp thu truyền thừa.
Hoàng kim đức phật thở dài một hơi, nhìn lên bầu trời cười nói: “Rốt cuộc cũng có thằng ngu tới tiếp nhận truyền thừa! Hahaha!”
Bộ dáng phúc hắc vô cùng, cao quý đức phật bây giờ bộ dáng có thể nói là! Tiện!
Hoàng kim đức phật không nói gì nhiều, ngồi lại vị trí cũ, cả người kim quang đại phóng sau đó trở lại thành một pho tượng cứng đờ không có sinh cơ.
Bạch Linh Ca một lúc sau thì tỉnh lại, một mặt hoài nghi nhân sinh nhìn tiểu đệ của chính mình: “Lão tiểu đệ!.
Đại ca sai rồi!.
”
!
Còn ở phía Bách Thú Lộ, Phệ Thiên đang bị buộc trên một cột đá.
Trước mặt hắn là một trung niên nhân thần mục uy nghiêm, dưới chân còn có một hài đồng tầm 4 5 tuổi đang nhìn hắn chằm chằm.
Phệ Thiên cười xấu hổ nhìn vị kia trung niên nhân: “Lang Hoàng Đại Nhân a~~ Ngài thực lực cao cường có thể tha tội cho tiểu nhân được không?”
Lang Hoàng cười lạnh: “Ngươi không phải muốn ăn con trai của Bổn Hoàng sao? Tuy ta bây giờ là Thú Hồn nhưng không phải một cái tiểu tiểu Phệ Thiên Cẩu như ngươi có thể muốn làm gì thì làm!”
Phệ Thiên tê răng, Yêu Thú đều là hàng máu chiến, nói chi tên này là Hoàng Giả Cấp Cường Giả! Đây là muốn chết a!
‘Nên làm gì đây! Nên làm gì đây!’ Phệ Thiên lo lắng nghĩ cách, hắn không muốn chết ở đây a!
Mẹ nó! Biết ở đây có Hoàng Giả Thú Hồn thì còn lâu hắn mới tới đây! Đây là tìm chết a!
Chỉ sợ là lúc ở đỉnh cao hắn mới có thể cùng vị này Hoàng Giả Thú Hồn giằng co! Phải nhớ là Thú Hồn!!
Bây giờ tốt rồi! Còn chưa lên tới Tam Giai đã gặp Hoàng Giả Thú Hồn! Hay thật sự!
Nhưng bỗng dưng vị kia Lang Hoàng nhíu mày, đi tới trước người của Phệ Thiên vạch lên phần đuôi, nhìn chằm chằm vào bộ vị nhạy cảm làm Phệ Thiên mông có chút rét lạnh!
Phệ Thiên: “Ta không phải Thú Gay, xin ngài đừng làm thế! Giết thì giết! Đừng tổn hại trong sạch của ta!!”
Lang Hoàng nhíu mày sờ sờ phần mông của Phệ Thiên, người sau điên cuồng run rẩy, trong lòng thầm mắng chửi cái này gay thú!
Nhịn không được, Lang Hoàng mắng một tiếng: “Dừng cho ta!!”
Phệ Thiên im phăng phắt, Hoàng Giả khí tức làm hắn xụi lơ, xem ra trinh tiết khó bảo toàn a!
Phệ Thiên: “Đại nhân, còn có trẻ nhỏ ở bên cạnh a! ”
Lang Hoàng: “! ”
Nhưng Lang Hoàng không quan tâm lời Phệ Thiên nói mà là hỏi: “Ngươi phía trước! Có hay không mơ thấy kỳ lạ giấc mơ?”
“Ách? Ngài hỏi thứ này để làm gì? Đúng là phía trước có, vào lúc ta bị phong ấn thường mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, ngoài ra quái dị nhất là ký ức trước khi phong ấn của ta đều biến mất!” Phệ Thiên khó hiểu liền nói ra hết bí mật của mình, nói xong thì hắn ánh mắt biến trầm trồ kinh ngạc, vị này Lang Hoàng có thuật mê thú sao?
Lang Hoàng ánh mắt liên tục biến đổi, ngay sau lại hiện vài phần hưng phấn, chỉ là giấu rất sâu làm Phệ Thiên nhìn không thấy.
Hắn cởi trói cho Phệ Thiên, dễ dàng liền nhấc bổng lên Phệ Thiên, còn nói với cái kia hài đồng: “Nhi tử! Đi Thú Trì!”
!
Ở phía Sinh Môn, đoàn người hơn ngàn lúc này chỉ còn lại hơn 500 trở lại.
Người của Ngũ Tà Môn đi vào trong Đế Mộ chỉ có 50, bây giờ còn lại tầm 20 trở lại, có chết cũng có nửa đường xuất hiện hồi ý quay về.
Ngược lại Khí Vận Giả còn rất đông đủ, chết thì cũng chỉ có một hai người.
Bọn họ trong suốt quá trình tuy có tranh giành bảo vật mà xích mích nhưng cũng không đánh đến ngươi sống ta chết, nói đúng hơn là chưa phải lúc!
Mộ Địa thường vào sâu thì bảo vật càng đặc sắc, ở đây chưa có bảo vật nào làm bọn họ phải hi sinh toàn bộ vốn liếng để tranh giành cả!
Với lại đánh nhau sớm cũng có hại! Ở đằng sau còn nhiều người nhòm ngó tới làm bọn họ không dám manh động!
Bọn người lúc này đang bị một loạt không biết tên quái vật cản