Lưu Tử Tinh đột nhiên tay một chuyển, trong tay trường kiếm chém về phía Phệ Thiên.
Nhìn hắc sắc kiếm khí Phệ Thiên không cần nghĩ liền dùng ra thân pháp chạy trốn, thấy Bạch Linh Ca còn đừng ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì liền cầm lấy cổ của hắn kéo như kéo gà một dạng chạy tung bay!
Bạch Linh Ca khó hiểu hỏi: “Tại sao chúng ta không đánh ngất Lão Đại?”
Phệ Thiên trợn mắt: “Ngươi có ngon thì đi xuống thực hành cho ta xem! Hắn trước đó có hai lần nhập ma, lần thứ nhất còn đỡ hậu quả không có quá nhiều, lần thứ hai ở một cái Yêu Thú sơn mạch, thiếu chút nữa Yêu Thú ở đó bị hắn cho giết sạch đấy biết không!!”
Bạch Linh Ca nuốt nước miếng, nhập ma hắn nghe qua nhưng bình thường cho dù có nhập ma cũng không có đáng sợ đến thế a!
Lưu Tử Tinh lại chém xuống một đợt kiếm khí, cường hoành khí tức làm cho Phệ Thiên lông tơ dựng đứng, định né sang một bên nhưng nó cảm nhận được dưới chân có Mộc Long Đằng trói chân!
Biết né là né không được, nhìn Bạch Linh Ca Kim Thân thì hét lên: “Dùng hết công sức chắn đỡ đòn đó! Ta phá hủy cái này dây leo liền chạy khỏi đây!!”
Bạch Linh Ca: “???”
“Tại sao ngươi không làm?!”
“Bây giờ không phải lúc nói chuyện! Nhanh lên!!” Phệ Thiên tức giận rống lên, từ từ hóa to, dưới chân Mộc Long Đằng cũng bị móng vuốt của nó cho tàn phá.
Bạch Linh Ca không còn đường nào khác đành cắn răng đi ra chịu đòn, cả người hắn kim quang đại phóng, nhìn kín đến không chừa đường sống kiếm khí, Bạch Linh Ca tức giận hét lên: “Mẹ nó! Tới a!! Ai sợ ai!!”
Kiếm khí chém vào người của Bạch Linh Ca, kinh khủng lực lượng làm cho Kim Thân bắt đầu nứt vỡ.
Phệ Thiên thấy vậy thì miệng to há ra: “Thực Thiên!!”
Vô vạn kiếm khí bị hút vào trong miệng của Phệ Thiên, trong giây lát này Phệ Thiên tóm lấy Bạch Linh Ca chạy như điên thoát khỏi nơi này!
Lưu Tử Tinh nhìn hai người chạy trốn thì không nói gì, trong tay hắc sắc trường kiếm điên cuồng run rẩy, khàn khàn nói: “Bạch Hổ Thiên Thủ! Sát!”
Chữ ‘sát’ vừa rơi, trên không một cái hư ảnh Bạch Hổ xuất hiện, gào rống tức giận một tiếng, mang theo vô tận sát khí lao xuống như muốn hủy diệt tất cả!
Phệ Thiên lúc này thật sự mẹ nó tuyệt vọng, Lưu Tử Tinh tên này ở trong rốt cuộc gặp cái quái quỷ gì mà thực lực lại thuế biến lớn như vậy! Mẹ nó cái này đều sắp phải tới Thần Cung Tam Trọng!! Vượt qua ba Đại Cảnh Giới!!
Bạch Linh Ca móc ra một chiếc truyền tống phù, không nói một lời bóp nát.
Cả hai dịch chuyển đến cửa thông đạo, Phệ Thiên hiểu ý dùng ra toàn bộ bú sữa mẹ khí lực chạy nhanh!
Ở đằng sau Bạch Hổ rơi xuống đất tạo nên một vụ nổ to, lại có vô số sắc nhọn linh kim lao lên sau đó tạo nên một nơi tràn đầy sắc bén!
Lưu Tử Tinh hơi liếc cửa thông đạo mà Phệ Thiên vừa bỏ chạy, không nói gì tiếp tục bước đi!
!
Ở sâu trong Đế Mộ, đám người kia lúc này đang cảnh giác quan sát lẫn nhau.
Ai nấy đều nắm chặt trong tay binh khí như thể sẵn sàng tấn công đối phương, phía trên không trung có mấy cái như ngọc bội, binh khí đang trôi nổi ở hư không!
Nhất là ở chính giữa còn có một chiếc quan tài tọa lạc sừng sững dưới đất! Không sai, đây chính là nơi chôn cất của cái kia Đại Đế!
Đột nhiên ở trên không có một cái ngọc bội rơi xuống đất, không rớt thì thôi vừa rớt thì toàn bộ đều rớt theo!
Có người quan sát kỹ thì phát hiện những vật này bất phàm! Linh Khí cũng có hơn Tứ Phẩm, Ngũ Phẩm! Những cái kia Công Pháp, Thần Thông cũng không yếu!
Trong mắt bọn họ xuất hiện tham lam cùng lửa nóng, đứng trước cám dỗ con người lại như giấy ướt đồng dạng! Vừa chạm liền nát!
Nhìn bên cạnh đồng môn, người kia ánh mắt dần âm trầm, một cái điên cuồng ý nghĩ hiện lên trong đầu của hắn.
“Phốc!” Không nói nhiều, một kiếm xuyên tim!
Vị kia đồng môn tức giận nhìn người này: “Ngươi!!”
Người này cười gằn lên dữ tợn: “Đồ vật là của ta! Ngươi không được phép đoạt!!”
Hỗn chiến bắt đầu, tự sát hại lẫn nhau, đồng môn tương sát trở nên thường gặp!
Ma Đạo hiểm độc! Không có lửa thì làm sao có khói!
Bất quá người của Ngũ Tà Môn thì lại án binh bất động, cũng không có làm ra chém giết lẫn nhau động tác!
Có rất nhiều yếu tố tạo nên điều này, thứ nhất là có 4 cái Khí Vận Giả trấn thủ, ai nấy cũng là thiên kiêu nên bọn người không dám manh động!
Thứ hai! Tình anh em cây chuối hút thuốc lào chung làm bọn họ khó có thể ra tay!.
Ngũ Tà Môn bên trong: “Huynh đệ! Ngươi đừng có mà bị đồng tiền lu mờ! Hít miếng vào sẽ làm ngươi tỉnh táo hơn!”
“Chúng sư huynh sư đệ! Các ngươi muốn cho cha mẹ ông bà các ngươi thất vọng sao? Tự đánh giết lẫn nhau là ngu dốt! Tình anh em cây chuối của chúng ta không phải liền vài ba đồ vật liền có thể xé nát!! Hãy nhớ chúng ta là tín đồ của Thuốc Tiên! Không nên tàn sát nhau!!”
“Thuốc Tiên! Thuốc Tiên!! Thuốc Tiên!!!”
“! ”
Không hét thì còn đỡ, hét lên liền có sao!
Sát Thiên Kiệt nhìn ‘đoàn kết’ Ngũ Tà Môn thì ánh mắt âm trầm, trong lòng thầm nói: ‘Không thể để như vậy, nếu tiếp