Quân Thiên Tú: “Giờ làm sao?”
Bạch Linh Ca liếc hắn một cái, từ từ nói: “Bảo vật không có nhưng đường sống ngược lại có một đường…”
Quân Thiên Tú nghĩ tới một khả năng, ánh mắt dần sáng lên: “Ý ngươi là…”
“Đúng vậy, cho Đế Thi cuốn lấy phát cuồng Lão đại, chúng ta nhân cơ hội đó có thể rời đi nơi này an toàn!”
“Nhưng mà…Lưu Tử Tinh tên kia thật chống lại được Đế Thi?”
“Đại Đế cho dù có thi biến đi nữa thực lực mạnh nhất khi vừa sinh ra cũng liền Thần Cung Cảnh! Đồng cảnh giới với Lão đại, ta tin hắn sẽ không dễ dàng thua như vậy! Nói không chừng vừa đánh liền lấy lại ý thức thì sao?”
“Lão Bạch, ta nhận ra ngươi rất có tài nha! Ngươi học những cái đó ở đâu, nói cho ta nghe xem nào?”
“Gia truyền! Gia truyền! Chỉ không được, ngươi sau này chỉ cần cố gắng làm việc tốt vào, bằng không đừng nói bảo vật, chúng ta có thể sống hay không cũng là vấn đề!”
“Khụ khụ….
”
“Chúng ta nên đi xuống rồi…”
…
“Thiên Hỏa Kiếm Vũ!”
“Phốc xuy!!” Một cái cương thi bị chẻ ra làm đôi, thân thể của nó trong thoáng chốc bị thiêu đốt thành tro bụi.
Triệu Vũ cầm lên trường kiếm, cảnh giác nhìn chung quanh chờ đợi cương thi tập kích.
Trong nhẫn lão gia gia cảm thấy được kỳ lạ, nhíu mày nói: “Cương thi không có ở đây, bọn chúng đều rời đi rồi…”
Triệu Vũ nhíu mày hỏi lại: “Chuyện gì xảy ra?”
“Trong quan tài Tiểu Gia Hỏa tỉnh dậy…”
…
Linh Lung Tử Trân nhíu mày nhìn về phía Đế Quan: “Không ngờ ở đây lại gặp phải Đại Đế, vốn định thôn phệ ngươi nhưng xem ra vẫn là muộn…”
…
Sát Thiên Kiệt một tay bóp nát đầu cương thi, lạnh lùng nhìn trên cao Đế Quan: “Một cái lão gia hỏa! Chết rồi vẫn muốn trở về! Hừ! Thời đại này vốn không thuộc về ngươi, trở về thì lại làm được gì?!”
…
Hồng Mộng Nhi một tay ôm cổ cầm, khóe miệng cười nhẹ nhàng: “Thì ra là người quen nha~”
…
Tống Tuyền Vi bóp cằm, hơi nghi hoặc nhìn về phía Đế Quan.
Trong lòng nàng một giọng nữ già nua vang lên: “Không cần nghĩ nhiều, trong đó có Độc Linh, có thể giúp ngươi Võ Hồn cùng Thể Chất hòa làm một thể…”
…
Quân Thiên Tú: “Hít!!! Ta có thể ngửi thấy mùi của nhiệt huyết!!”
Bạch Linh Ca: “Nhiệt huyết cái đầu ngươi!!! Bọn cương thi tới rồi!! Chạy!!!”
…
Cương thi đi lên trước Đế Quan, lạnh lùng lại vô tình cương thi lúc này xuất hiện thần sắc thống khổ.
Trên đầu của chúng từ từ bốc lên một làn khói đen, thân thể của chúng ngay sau thì hóa thành tro bụi bay đi, chết một cách khó hiểu.
Phía dưới còn sót thi thể cũng giống như vậy tan biến, mọi việc có thể nói là quỷ dị!
Những khói đen này như bị hấp dẫn đồng dạng, không ngừng tiến về phía Đế Quan mà bay đi.
Đế Quan theo không ngừng hấp thu khói đen càng trở nên âm trầm, một loại áp lực vô hình từ đây lan ra ngoài làm mọi người khó thở!
Vốn dĩ loại này áp lực cũng không có bao nhiêu, nhưng theo thời gian trôi qua, Đế Quan hấp thu càng nhiều khói đen thì áp lực càng ngày càng mạnh!
Rốt cuộc có người nhịn không được quỳ xuống đất, bọn họ ánh mắt bất lực cố gắng làm ra vùng vẫy muốn đừng dậy nhưng vẫn không thể!
Đương nhiên không phải ai cũng muốn chống chọi lại cái áp lực này…
Bạch Linh Ca: “Chúng ta nằm đây làm gì? Rõ ràng thứ áp lực này ta ngươi đủ chống lại mà?”
Quân Thiên Tú: “Ngươi quá ngây thơ, cái kia đồ vật chuẩn bị ra ngoài nhất định sẽ giết người! Chúng ta giả chết ở đây, nó chắc chắn sẽ không biết được! Nhanh lên dùng ra Ẩn Tức Thuật ta đưa!”
Bạch Linh Ca: “Cũng hợp lý…”
Quân Thiên Tú: “Cố gắng vứt bỏ liêm sỉ đi a Lão Bạch! Ngươi phải hiểu! Không có liêm sỉ thì mới thành đạo! Mất cha mất mẹ là bình thường, mất liêm sỉ mới chứng tỏ rằng ngươi sau này sẽ là một người thành công!”
Bạch Linh Ca: “…”
Nghe cứ thấy sai sai thế nào…
…
Trong Đế Quan một đôi mắt từ từ mở ra.
Ánh mắt tràn đầy mê ly, tang thương…
“Cũng đã tới lúc nên ra ngoài rồi…” Giọng nam trầm trầm khan khan khó nghe.
Theo giọng nói vang lên, nắm của Đế Quan từ từ chuyển động.
Đám người phía dưới cảnh giác nhìn về Đế Quan, tay nắm chặt Binh Khí sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào.
Cũng vào lúc này, người bên trong Đế Quan rốt cuộc xuất hiện!
Hắn tóc trắng như tuyết, thần sắc tái nhợt nhưng lại rất anh tuấn.
“Uhm? Ngủ lâu quá, hôm nay ngược lại có nhiều người tới ghé thăm.
” Tóc trắng nam tử nhìn đám đông phía dưới thì cười nhẹ nhàng nói.
“Bất quá không sao, ta ngược lại cần rất nhiều năng lượng đây! Các vị, xin lỗi rồi!”
Khóe miệng hắn cong lên cười quỷ dị, ánh mắt của hắn nhìn đám người như thể nhìn súc vật, con kiến hôi.
Hồng Mộng Nhi nghe vậy thì cười khúc khích: “Quách Dạ ngươi kẻ này tự chôn mình bây giờ thức tỉnh lại, đầu óc vào nước sao? Từ khi nào thích nói đùa như thế rồi?”
Quách Dạ nhíu mày: “Ngươi là ai? Con