Hàn Mẫn Linh mỉm cười: "Cẩn Nhuế, cậu thật sự..."
“Sao trước đây cậu không nói nhiều như vậy?” Trương Tử Cẩn nói rất ngắn gọn “Địa chỉ.”
Đã gần hai giờ sau khi Trương Tử Cẩn đến trước nhà Sở Kiều.
Cô xuống cầu thang trong một tiếng rưỡi, vật lộn trên xe nửa tiếng. Trước đó, cô đã gọi về nhà nói có thể cô sẽ đưa một người bạn về ăn tối.
Chu Nam Thâm đang ở nhà, bà biết cô sẽ đưa ai về.
"Có phải là đưa Tiều Kiều về không? Khi nào thì kết hôn?"
Trương Tử Cẩn nghẹn lời, "Mẹ đừng nói gì khi Sở Kiều đến, đừng hỏi người ta cái gì...... nàng là người nhạy cảm, đừng làm nàng sợ."
Chu Nam Thâm: "Đi, đi!. Ta cũng muốn biết gia đình người ta như thế nào trước khi kết hôn"
Trương Tử Cẩn khóe miệng bị 2 chữ "Gia đình" trong lời nói giật giật, đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, cô thú nhận: "Đừng hỏi nàng về gia đình."
Chu Nam Thâm là một người già như vậy, bà không biết ý tứ của những lời này sao? bà cảm thấy hơi đau khổ cho Sở Kiều, giục Trương Tử Cẩn nhanh đưa người về.
Chuông cửa vang lên.
Sở Kiều đã sắp xếp hết những chỗ lộn xộn mà nàng vừa bày ra, chuẩn bị ... đi vệ sinh.
Ai? Hàn Mẫn Linh?
Vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở cửa, nàng không biết nên giữ vẻ mặt thản nhiên hay cười.
“Không phải tôi đã nói là đừng lo lắng sao?” Sở Kiều nhướng mày, ra hiệu cho Trương Tử Cẩn tự mình đi vào.
Trương Tử Cẩn nhìn thoáng qua tủ giày, đặt một đôi dép vào chân Sở Kiều.
Rất tốt,có nghĩa là không có ai khác ở đây.
Cô đẩy xe lăn của Sở Kiều qua rồi tiến đến, giọng nói đầy chua xót: "Tôi không nói chuyện tức giận, làm sao tôi có thể không lo lắng về em? Đó là lỗi của tôi, tôi đến đây xin em, em có thể để tôi chăm sóc cho em được không?"
Sở Kiều tức giận bật cười, thấy Trương Tử Cẩn có vẻ hơi nịnh nọt, nàng đá đôi dép bông vào chân cô. Nàng mở tủ giày dưới lấy một chiếc dép lê bông cũ trên đó mang vào.
“Tại sao lại có đôi khác?” Đột nhiên Trương Tử Cẩn cảnh giác hơn.
Sở Kiều: "Tôi không có thời gian để ném. Cho nên tôi cũng mặc kệ .Tôi cũng không thể để khách đi đồ cũ, đúng không?"
Trương Tử Cẩn lại mỉm cười, cúi xuống đặt lại đôi giày cho Sở Kiều đã đá qua .Tự mình bước qua đôi cũ.
"Tôi mặc những gì tôi đi"
Sở Kiều: "..." Chị muốn gì cũng được.
Trương Tử Cẩn cũng không xác định rõ ràng, trực tiếp vào chủ đề: "Về sau làm sao?"
Sở Kiều: "Có chuyện."
"Có chuyện gì? Tôi đưa em đến đó" Trương Tử Tần đã nhầm, Sở Kiều chụp xong rồi, cũng không có thông báo gì, có thể giờ là kỳ nghỉ của nàng.
Sở Kiều không kìm được nữa: "... Tôi muốn đi vệ sinh."
...
“Sao em không nói sớm hơn.” Trương Tử Cẩn không khỏi cười thầm, thấy vẻ mặt của Sở Kiều tuy rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai lại nhẹ ửng hồng. Trương Tử Cẩn trực tiếp bế Sở Kiều vào toilet.
"Xong thì gọi tôi, tôi ôm em ra."
Câu trả lời cho cô là một tiếng đóng cửa "Rầm".
Trương Tử Cẩn nhìn căn hộ nhỏ của Sở Kiều .Có hai phòng ngủ và một phòng khách, khá thích hợp để ở. Không có ảnh ở nhà, cho nên cô không thể nhìn thấy Sở Kiều trông như thế nào khi nàng còn nhỏ. Điện thoại đột nhiên vang lên. Trương Tử Cẩn nhấc nó lên xem.
Hàn Mẫn Linh: [Cẩn Nhuế, cậu tuyệt đối đừng tức giận. 】
Hàn Mẫn Linh: [Hahahahahaha nhịp điệu của công ty cậu thật nhanh! Nói cậu không thể truy đuổi được người ta 】
Sau đó là một vài ảnh chụp màn hình.
Trương Tử Cẩn gần như ném điện thoại của cô sau khi đọc nó.
Một âm thanh yếu ớt phát ra từ phòng tắm, giống như Sở Kiều tự mình mở cửa. Trương Tử Cẩn không quan tâm đến những thứ trong điện thoại, lao vào phòng tắm xem Sở Kiều
Chắc chắn rồi, chú nhím nhỏ muốn tự mình đi ra.
Trương Tử Cẩn trực tiếp nhấc người đẩy nàng ngồi trên xe lăn: "Đi đôi giày nào?"
Sở Kiều không biết tại sao, "Tôi làm gì mà phải thay giày?"
“Đi ăn.” Trương Tử Cẩn tự mình chọn một đôi giày trắng trông thoải mái rồi ngồi xổm xuống giúp nàng mang, khi buộc dây giày, cô ngẩng đầu nhìn Sở Kiều, “Em hứa đi ăn tối với tôi, bây giờ tôi rảnh. Chỉ cần đi thôi."
“… Ăn ở đâu?” Sở Kiều đang thầm đánh giá người này, dù sao thì cô cũng cứng rắn nói cô không quan tâm đến nàng nữa, bây giờ cô đến đây để đi giày cho mình một cách tử tế.
Bạn bè, chỉ một chút thôi thì sao?
“Khi đến đó em sẽ biết ” Trương Tử Cẩn nghi hoặc.
Thấy Sở Kiều không nói gì, hẳn là đồng ý
Dù gì thì nàng cũng đã đồng ý đi ăn với người ta rồi nên không thể thất hứa được.
Trương Tử Cẩn lái xe rất ổn định, trong xe có hệ thống sưởi, bật nhạc nhẹ nhàng, lần này Sở Kiều ngồi vị trí phó lái, Trương Tử Cẩn giúp nàng điều chỉnh lại tư thế thoải mái.
Cho đến khi nàng phát hiện chiếc xe đã băng qua thành phố náo nhiệt, băng qua đường Vành đai 3 phía Đông rồi lái thẳng đến khu biệt thự.
Sở Kiều cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu hỏi: "Chị dẫn tôi đi ăn ở đâu?"
Trương Tử Đồng mặt cùng nhịp tim không thay đổi, bình tĩnh nói: "Nhà của tôi."
“Tôi muốn xuống xe.” Sở Kiều không thể ngồi yên, nàng không nên quá tin tưởng vào người này, tự mình đưa nàng về nhà!
“Tôi sẽ đưa em về sau khi ăn tối ở nhà tôi.” Trương Tử Cẩn lại đến ngã tư, quay tay lái. Cô sợ Sở Kiều bị mất trọng tâm, cho dùng một tay giữ vai Sở Kiều.
Ngay sau cú phanh gấp, xe dừng ngay ngắn bên ngoài ga ra của ngôi biệt thự.
“Đến rồi” Trương Tử Cẩn đi ra ngoài giúp Sở Kiều mở cửa xe “Đi, xuống xe.”
Sở Kiều: "..."
Từ xa, Sở Kiều nhìn thấy cửa biệt thự mở ra, một cặp vợ chồng trung niên tươi cười đứng đó.
“Sao chị không nói sớm hơn, tôi không chuẩn bị quà gặp mặt gì cả.” Sở Kiều cảm thấy mình thật bất lịch sự, nói nhỏ với Trương Tử Cẩn.
Trương Tử Cẩn cười: "Em không biết ba mẹ mắng tôi đau tai đến mức nào khi không đưa em về nhà mà còn mang quà cáp về?"
Trương Tử Cẩn đưa Sở Kiều đi lên, Chu Nam Thâm liếc cô một cái rồi lập tức nói với Sở Kiều: "Sở Kiều, đúng không? Ta rất chờ mong con đến đấy. Đến đây để ta đẩy con đi. Tiểu Cẩn, đừng cản đường."
Trương Chí Hòa: "Thật tốt khi Tiểu Kiểu đến đây, Tiểu Cẩn, lấy dép bông đến